← Quay lại trang sách

Tập II

Cuộc trạm trán bất ngờ với Tiếu Vân khiến bé Ân Ân đột nhiên ngã bệnh.

Đông Mai suốt ngày quanh quẩn bên con bé. Nàng cảm thấy mình có trách nhiệm vì đã để cho cuộc xung đột xảy ra mà không ngăn được.

Ngắm nhìn bé Ân Ân đỏ hồng vì sốt, nàng áy náy không yên.

Đông Mai khẽ thở dài, nàng thật không sao hiểu nổi phản ứng quá mãnh liệt của cô bé. Nếu khách quan mà nói thì có gì quá đáng đâu?

- Tại sao? Tại sao lại như thế chứ? Chẳng lẽ con bé sợ ba mình lấy vợ mà ngã bệnh sao?

Đông Mai chau mày. Làm sao để cho bé Ân Ân hiểu điều ấy cũng bình thường thôi mà.

- Cô Mai này! Cô không nên quá lo lắng như thế. Rồi bé Ân Ân sẽ qua thôi mà, vì đây đâu phải là lần đầu tiên con bé bệnh như thế này đâu.

Giật mình bởi giọng nói vang lên đột ngột. Nhận ra Bằng Nghĩa vị bác sĩ quen thuộc của ngôi nhà này, Đông Mai mỉm cười khẽ gật đầu chào:

- Chào bác sĩ! Bệnh của bé Ân Ân thế nào rồi? Có phải bác sĩ vừa nói bé Ân Ân rất thường bị như vậy ư?

Bằng Nghĩa gật nhẹ:

- Đúng là như thế. Tôi biết cô rất yêu quý bé Ân Ân, nhưng cô cũng không nên lo lắng quá. Ở đây họ đã quen với bệnh trạng của bé Ân Ân rồi.

Đông Mai gật nhè nhẹ:

- Thảo nào mà tôi thấy ai cũng có vẻ dửng dưng, họ cứ coi như cô bé bị cảm thường thôi, tôi thật không sao hiểu nổi.

Bằng Nghĩa nhìn Đông Mai bằng ánh mắt cảm thông. Ấn chiếc kính cho sát vào mũi, anh mỉm cười:

- Cô là 1 cô giáo hiếm thấy, tôi rất cảm phục tấm lòng của cô. Thật ra lúc cô chưa về lây bệnh của bé Ân Ân thường xuyên xảy ra. Nếu nói theo y học thì bé Ân Ân bị tâm thần loại nhẹ.

Đông Mai sửng sốt lẩm bẩm:

- Tâm thần loại nhẹ ư? Nhưng tôi thấy bé Ân Ân rất thông minh lanh lợi trong việc học làm sao lại có thể tâm thần được.

Bằng Nghĩa gật đầu mỉm cười khẽ giải thích, giọng anh đều đều:

- Thật ra tâm thần loại nhẹ là 1 người hết sức bình thường. Chỉ khi nào chạm phải nỗi đau của cô bé khiến cho cô bé phẫn nộ các tế bào của dây thần kinh căng ra khiến cô bé suy sụp ngay, đó là hiện trạng bệnh.

Đông Mai mím môi, trái tim nàng thổn thức khi biết rõ bệnh trạng của bé Ân Ân. Làm sao để giúp cô bé vượt qua bệnh trạng này.

Đông Mai nén tiếng thở dài, ngập ngừng nàng khẽ hỏi:

- Thưa bác sĩ. Làm sao giúp cho bé Ân Ân được cuộc sống bình thường như mọi đứa trẻ đây? Tại sao cô bé lại ra nông nỗi này chứ?

Bằng Nghĩa vuốt nhẹ vầng trán của bé Ân Ân, anh gật nhẹ:

- Cô đã làm được đấy. Từ khi cô đến đây, bé Ân Ân đã thay đổi hoàn toàn khiến ai cũng mừng. Bệnh trầm cảm của bé Ân Ân chợt biến mất trong lặng lẽ êm đềm và rồi hôm nay bệnh đó lại trở về với cô bé vì những cơn phẫn nộ không bình thường.

Đông Mai tròn môi lo lắng:

- Không chữa khỏi được hay sao?

Bằng Nghĩa khẽ lắc đầu:

- Không thể được thì không đúng. Nhưng để làm được điều ấy thì rất khó khăn và kiên nhẫn. Bệnh trạng của bé Ân Ân là do lúc mang thai co6 bé, mẹ của bé Ân Ân trong tình trạng suy yếu trầm trọng. Bệnh trạng của người mẹ đã ảnh hưởng đến đứa con ít nhiều.

Bằng Nghĩa chợt thở dài:

- Cũng may là con bé rất bình thường hơi trầm uất thôi chứ không bị chứng đần độn hay bị khiếm khuyết điều gì thì thật tội cho cô bé.

Đông Mai mím chặt đôi môi:

- Nhật Minh biết rõ bệnh của bé Ân Ân chứ? Tại sao Nhật Minh lại không làm gì cho bé Ân Ân chứ?

Bằng Nghĩa khẽ lắc đầu:

- Cô không nên trách anh ấy như vậy. Là bạn của Nhật Minh lâu năm tôi hiểu những nỗi khổ tâm giằng xé của Nhật Minh khi biết rõ bệnh trạng của đứa con gái mà anh rất yêu quý.

Đông Mai cau vầng trán, khuôn mặt nàng nhăn nhó, môi trề ra giễu cợt:

- Nếu tôi không lầm thì bé Ân Ân rất sợ ba nó cưới vợ. Nếu hiểu rõ con gái của mình thì tại sao Nhật Minh lại làm điều gây sự phẫn nộ cho bé Ân Ân?

Bằng Nghĩa xoa trán lắc đầu:

- Thật ra điều đó không phải là do Nhật Minh mà do lỗi của tôi. Tôi muốn Nhật Minh có người đỡ đần và săn sóc cho con của Nhật Minh, nên chính tôi đã đưa ra lời đề nghị ấy. Cô cũng biết rõ rồi đó, công việc của Nhật Minh là luôn vắng nhà. Ai có thể săn sóc con bé tốt nhất, người đó chỉ là người thật sự yêu ba của con bé. Chính vì thế Nhật Minh đã nghe tôi.

Đông Mai thở hắt ra bực bội:

- Anh không nghe có 1 câu ca dao xúc tích về bà mẹ kế hay sao? "Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ có thương con chồng". Anh đã nghe rõ chưa?

Bằng Nghĩa khẽ lắc đầu:

- Đông Mai này! Cô không nên gay gắt thế, đâu phải ai cũng vậy đâu. Tôi cảm thấy cô không mấy đồng tình với các bà mẹ kế.

Đông Mai cười nhạt:

- Cũng có thể anh nói đúng. Nhưng thử hỏi trên thế gian này có bao nhiêu bà mẹ kế là thương con chồng. Tình yêu là sự ích kỷ. Đôi khi đứa con chồng gây cản trở không ít cho gia sản mà bà ta muốn cho con bà ta hưởng hơn.

Bằng Nghĩa bật cười:

- Cô có vẻ cay cú quá đấy, Đông Mai à. Có lẽ cô thắc mắc tại sao tôi lại rất có cảm tình với các bà mẹ kế?

Khẽ nhìn Đông Mai, anh gật gù:

- Thật ra tôi cũng có những suy nghĩ như thế. Lúc ba tôi cưới bà mẹ kế, là con trai, tôi quậy tới bến, quậy phá có mục đích. Vậy mà cuối cùng bà mẹ kế ấy đã làm tôi phải suy nghĩ lại tâm phục khẩu phục. Từ ghét bỏ tôi đã yêu quý bà ấy. Bây giờ có lúc tôi nghĩ lại, nếu mẹ tôi còn sống chưa chắc mẹ tôi đã yêu tôi hơn bà ấy đâu. Cô có tin không, Đông Mai?

Đông Mai mở tròn to đôi mắt:

- Làm sao có thể thế được. 1 người mẹ thực sự làm sao lại không thể yêu con mình bằng người mẹ nuôi được.

Bằng Nghĩa gật gù:

- Cuộc đời này có gì là không thể có, là bất ngờ chứ. Bây giờ cũng có nhiều người sanh con ra rồi bỏ lăn lóc. Sống chết mặc ai. Thậm chí có người bán con ruột của mình không thương tiếc, cô đừng tròn mắt nhìn tôi như thế. Bộ cô tưởng chỉ có mẹ thật sự mới biết thương yêu trẻ hay sao?

Đông Mai gật gù:

- Anh có lý, có lẽ tôi cần phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Thật ra tôi có 1 phần nào đấy cảm thông cho nỗi khổ tâm của Nhật Minh. Anh ấy còn quá trẻ, còn cả 1 tương lai ở trước mắt. Chẳng lẽ vì yêu con gái mình, anh phải chịu cô đơn suốt đời hay sao?

Bằng Nghĩa mỉm cười:

- Tôi đánh giá không sai về cô, cám ơn cô đã hiểu ra ý của tôi.

Đông Mai tròn mắt:

- Anh nói như thế là có ý gì? Sao anh lại cám ơn tôi?

Bằng Nghĩa gật gù:

- Cô là người sẽ thuyết phục được bé Ân Ân hiểu ra vấn đề đấy. Cô sẽ giúp Nhật Minh chứ?

Đông Mai tròn mắt giận dữ:

- Các anh thật quá đáng. Tôi đồng ý làm tất cả những gì có thể giúp bé Ân Ân khỏe mạnh trở lại như mọi đứa bé bình thường. Nhưng để thuyết phục bé Ân Ân chấp nhận 1 bà mẹ kế, tôi e khó lắm. Nếu con bé bảo lưu ý của nó thì sao?

Bằng Nghĩa thở hắt ra:

- Cô nói như vậy có nghĩa là cô không giúp. Vậy tôi nói nãy giờ với cô là công cốc hay sao. Lúc nãy cô bảo tội nghiệp Nhật Minh cơ mà.

Đông Mai gật gù:

- Đúng là như vậy. Nhưng chuyện của Nhật Minh đâu liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ quan tâm sức khỏe của bé Ân Ân, và mong cho cô bé mau chóng bình phục, như thế đã làm tôi mệt lắm rồi.

Bằng Nghĩa lắc đầu:

- Cô có thể vừa giúp Nhật Minh vừa giúp bé Ân Ân mà.

Đông Mai bướng bỉnh:

- Xin anh hiểu cho, tôi là cô giáo của bé Ân Ân nên tôi chỉ có bổn phận với nó. Còn Nhật Minh thì đó là việc của anh ấy, không liên quan gì đến tôi... Anh nghe rõ chưa.

Bằng Nghĩa lắc đầu:

- Cô bướng bỉnh quá.

Đông Mai bật cười:

- Tôi vốn thế mà, có sao đâu.

Không biết cả 2 nói to hay bé Ân Ân giật mình thức giấc, bé Ân Ân trở mình gọi lớn:

- Cô Mai à!

Đưa mắt nhìn Bằng Nghĩa, Đông Mai vội đến bên khẽ hỏi:

- Cháu thức rồi đấy à, cháu thấy sao rồi? Cháu phải khỏe lên, bạn bè trường lớp đang mong cháu đấy.

Bé Ân Ân bật dậy khỏi giường cười hồn nhiên vòi vĩnh:

- Cháu đã đỡ nhiều rồi, bây giờ cháu đói quá, cháu muốn ăn.

Đông Mai gật đầu mừng rỡ:

- Tốt thôi, nhưng trước khi ăn, cháu nên để cho chú Bằng Nghĩa khám lại, cháu thấy thế nào.

Bé Ân Ân lắc đầu nhìn Bằng Nghĩa:

- Cháu nghĩ không cần đâu. Nhưng nếu chú Bằng Nghĩa không an tâm thì xin cứ khám lại, cháu sẵn lòng.

Bằng Nghĩa gật gù xoa đầu cô bé cười tủm tỉm:

- Đúng là cháu đã khỏe lại thôi rồi. Rất tốt bé Ân Ân à, cháu có 1 cô giáo thật tuyệt vời, chú bắt đầu ghen tỵ với cháu rồi đấy.

Đông Mai đỏ mặt, còn Bằng Nghĩa thì nheo mắt cố tình trêu nàng. Riêng bé Ân Ân thì hớn hở mỉm cười:

- Cháu rất yêu cô giáo của cháu, chú nói như thế là cháu không phải khám lại đúng không? Cháu không muốn ốm đau, cháu còn phải khỏe mạnh, chú Bằng Nghĩa à.

Nắm lấy tay bé Ân Ân, Bằng Nghĩa gật gù:

- Như thế thì tốt, cháu không cần phải khám lại nhưng phải uống hết thuốc chú đã đưa, nhớ không.

Bé Ân Ân gật gù:

- Chú an tâm đi, cháu nhớ mà... ba cháu đâu hả chú?

- Ba đây.

Nhật Minh đột ngột xuất hiện, anh ôm lấy con gái:

- Con đã chịu đứng dậy rồi sao? Con có biết cô giáo tiều tụy vì lo cho con đấy, con thấy không?

Đông Mai chợt lên tiếng:

- Có lẽ bé Ân Ân đói rồi, cô đưa cháu đi ăn. Hãy để cho ba cháu và chú Bằng Nghĩa tự do trò chuyện. Nào đi với cô nào.

Hôn vào má của Nhật Minh, bé Ân Ân thì thầm:

- Lát nữa con sẽ nói chuyện với ba. Bây giờ con phải đi với cô giáo của con đây, con yêu ba lắm.

Rời khỏi lòng Nhật Minh, bé Ân Ân bước theo Đông Mai.

Bằng Nghĩa lẫn Nhật Minh không ai bảo ai cùng nhìn theo cho đến khi cả 2 khuất hẳn khỏi căn phòng.

Bằng Nghĩa quay lại vỗ vai Nhật Minh trầm tư:

- Có bao giờ mày nghĩ bé Ân Ân sẽ được 1 bà mẹ kế như Đông Mai không?

Nhật Minh trợn mắt nhìn bạn:

- Về văn phòng của tao đi, mày đừng ăn nói lung tung nữa. Đông Mai nghe được, cô ấy không hài lòng đâu.

Bước theo Nhật Minh, Bằng Nghĩa nheo mắt nhìn bạn:

- Mày không thể giấu được tao đâu. Căn cứ vào ánh mắt của mày nhìn theo cả 2, thì tao nắm chắt mày rất muốn và mớ ước Đông Mai trở thành mẹ kế của bé Ân Ân sau này.

Nhật Minh đấm vào vai bạn:

- Ngồi xuống đi, tao không dám mơ điều ấy đâu. Cô ấy là ai? Nguồn gốc lai lịch tao vẫn chưa rõ. Vả lại cô ấy còn trẻ, bao nhiêu kẻ đưa người đón mày nghĩ cô ấy có thể ưng và chịu lấy 1 người đã có vợ, vợ chết và lại có 1 đứa con riêng hay sao?

Bằng Nghĩa bật cười giòn:

- Sao bỗng dưng mày lại có mặc cảm kỳ cục như vậy. Mày còn đủ lực để hấp dẫn các cô gái trẻ đấy. Vả lại gia thế của mày khối cô mơ ước đấy. Mày không thấy Tiếu Vân trẻ đẹp giàu có lại yêu mày như điếu đổ sao?

Nhật Minh cau mày:

- Nhắc đến cô ấy tao vẫn còn khó chịu. Cô ấy quá đáng hết chỗ nói.

Bằng Nghĩa tròn mắt:

- Mày hết yêu Tiếu Vân rồi ư?

Nhật Minh khẽ lắc đầu:

- Tao không biết, nhưng cách xử sự của Tiếu Vân làm tao quá thất vọng. Vậy mà đã có lúc tao cảm thấy tao không thể nào sống mà thiếu cô ấy.

Bằng Nghĩa cau mày:

- Bây giờ mày tính sao?

Nhật Minh nhìn Bằng Nghĩa:

- Tao cũng không biết, có lẽ như mày nói, phải bình tĩnh thử thách lại chính mình, phải lắng nghe trái tim của mình nữa.

Bằng Nghĩa gật gù:

- Mày hiểu ra vấn đề rồi đấy. Tao mong mày sẽ đủ tỉnh táo để lựa chọn. Thử thách cũng là 1 điều nên làm để biết thực hư.

Nhật Minh gật đầu cười:

- Việc mày vừa làm với bé Ân Ân không ngờ kết quả lại khả quan như thế. Bé Ân Ân coi trọng Đông Mai là vì con bé tin cô giáo của nó. Con nít thật khó hiểu. Đôi lúc tao chẳng biết đâu mà lần.

Bằng Nghĩa gật gù cười:

- Tao tin Đông Mai sẽ giúp được bé Ân Ân. Tao chỉ lo cô ấy bất ngờ vì chuyện gì mà đi khỏi bé Ân Ân thì con bé sẽ ra sao.

Nhật Minh khẽ lắc đầu:

- Chuyện ấy thì tao không lo. Nếu có chuyện gì phải rời đi, tao tin cô ấy sẽ chuẩn bị tinh thần cho bé Ân Ân. Đông Mai chu đáo lắm.

Bằng Nghĩa chau mày:

- Xem ra mày biết khá rõ về cô giáo của con gái mày. Sao mày không nhờ Tuấn Kiệt hỏi rõ lai lịch của cô ấy?

Nhật Minh khẽ lắc đầu:

- Đã thử rồi nhưng không có kết quả gì. Người biết rõ cô ấy nhất là cô người yêu của Tuấn Kiệt, vì nghe nói họ là bạn học thế thôi. Còn mọi chuyện, cô ấy kín như bưng. Tuấn Kiệt là 1 chàng trai lanh lợi, khôn khéo mà cũng không sao moi nổi bất cứ điều gì. Đông Mai là người thành phố.

Bằng Nghĩa mỉm cười:

- NhƯ thế thì đành chịu thôi. Theo mày thì cô ấy thuộc dòng dõi nào?

Nhật Minh đấm mạnh vô vai bạn:

- Đừng đùa như thế chứ. Điều ấy đối với tao đâu quan trọng. Đông Mai thuộc tuýp người bướng bỉnh khó bảo. Nếu là 1 cô giáo có phẩm hạnh thì khó đoán lắm. Cô ấy lại rất khép kín thì có muốn vào cũng khó lắm.

Bằng Nghĩa vỗ vào lưng Nhật Minh:

- Theo tao nếu mày muốn là được. Chỉ sợ là mày không muốn thôi. Tình yêu là 1 điều khó hiểu, chẳng phải là mày đã từng nói như thế với tao hay sao?

Nhật Minh bật cười:

- Đúng là tao đã từng nói, những lúc tao với mày được ngồi trò chuyện như vậy, tao lại cảm thấy phấn chấn lên. Mày thấy đó, tao quá mệt mỏi với đủ mọi phía. Những lúc đó, tao lại ao ước được thư thái như mày.

Bằng Nghĩa trợn mắt:

- Mày nói thế là sai lầm. Sai lầm hết chỗ nói, nghề nghiệp của tao bận như con mọn. Chẳng phải thong dong thư thái như mày tưởng đâu, có điều tao không bị áp lực từ mọi phía như mày. Thôi tao phải về đây, ráng mà giữ sức khỏe để lo cho con gái.

Nhật Minh bật dậy:

- Không ở lại à? Tao đã nói xong hết chuyện đâu.

Bằng Nghĩa nhướng mày:

- Để nghe xong hết chuyện của mày có lẽ phải mất hàng thế kỷ, chào dùm tao, tao về đây.

Nhật Minh gật gù:

- Ừ, để tao tiễn mày.

Bằng Nghĩa hất tay:

- Mày vẽ chuyện, tao đâu phải khách đâu mà phải tiễn với chả không. Hẹn gặp lại.

Nhật Minh gật gù, đưa tay vẫy tiễn Bằng Nghĩa.

Đưa mắt nhìn theo, anh khẽ mỉm cười. Trở lại bàn, Nhật Minh châm cho mình 1 điếu thuốc.

Khói thuốc tỏa ra anh thấy thật dễ chịu. Tâm trí anh thấp thoáng khuôn mặt của Tiếu Vân lúc rõ lúc nhạt. Anh bỗng cảm thấy nghi ngờ về tình yêu ấy.

Với Đông Mai, anh lại không sao diễn đạt được. Anh sẽ phải làm gì nếu anh thực sự thương thầm cô giáo của con gái mình.

Đột nhiên anh nghe tiếng cười trong vắt ở ngoài hiên, đưa mắt nhìn ra, bóng Đông Mai và bé Ân Ân đang nô đùa thích thú.

Nhật Minh chợt nghe lòng ấm lại, anh say sưa ngắm nghía cả 2 mà trong lòng dâng trao 1 niềm vui thích thú. Nhật Minh khe khẽ mỉm cười.

o O o

Nhật Minh kéo ghế khẽ nói lịch sự:

- Em ngồi đi Tiếu Vân.

Tiếu Vân cười hài lòng, cô yểu điệu ngồi xuống chiếc ghế do Nhật Minh kéo ra, giọng nhão nhoẹt:

- Cám ơn anh! Nhật Minh, em rất nhớ anh, em yêu anh.

Trở lại chiếc ghế đối diện Nhật Minh mỉm cười:

- Em muốn ăn gì?

Chớp nhẹ mắt, Tiếu Vân nhõng nhẽo:

- Tùy anh thôi, anh biết em muốn ăn gì mà.

Nhật Minh mỉm cười gật đầu:

- Thôi được, anh gọi rồi cấm kêu ca đấy. À uống gì đây?

Tiếu Vân nhìn Nhật Minh đắm đuối:

- Uống gì cũng được, tùy anh mà.

Quay lại người tiếp tân, anh nói nhỏ dặn dò.

Đón ly rượu từ tay người phục vụ, Nhật Minh đưa ra trước mặt Tiếu Vân:

- Của em đấy. Rượu khai vị ở nhà hàng này nổi tiếng đấy, ta cạn nhé.

Tiếu Vân nhõng nhẽo:

- Nhưng em không uống được rượu, em chỉ nhấp môi rồi anh phải uống hết cho em nhé.

Nhật Minh gật gù:

- Được, em cứ uống đi, anh chỉ sợ khi uống rồi em sẽ dành uống cả với anh đấy chứ.

Tiếu Vân cười khúc khích giơ cao ly rượu nhấp nhẹ, mùi thơm đặc biệt của rượu ập vào mũi cô khiến cô hết sức thích thú. Tự ái bỗng được vuốt ve khi cô nghĩ:

"Nhật Minh đã đặt bữa tiệc cầu kỳ này để mời cô. Hẳn nhiên anh vẫn yêu cô nên muốn làm như thế này để xin lỗi cô".

Tiếu Vân nhìn Nhật Minh:

- Rượu thơm thật đấy. Cám ơn anh đã còn nghĩ đến em, còn yêu em.

Nhật Minh cười gật gù, chỉ các món ăn vừa được mang lên, anh ân cần:

- Ăn đi em, anh nghĩ em sẽ rất ưng ý vì các món này.

Vừa nói anh vừa tiếp cho Tiếu Vân. Được săn sóc, Tiếu Vân nghe lòng ngập tràn hạnh phúc.

Nhật Minh mỉm cười nhìn Tiếu Vân:

- Ngon chứ?

Tiếu Vân gật nhẹ:

- Rất ngon, anh đúng là 1 người chồng lý tưởng. Em quả không chọn lầm người đâu, phải không anh?

Nhật Minh cười tủm tỉm:

- Bây giờ em là người yêu của anh nên em nói thế. Em chưa làm vợ làm sao em lại biết anh là người chồng tuyệt vời chứ?

Tiếu Vân tròn môi:

- Đôi mắt biết nhật xét và sự cảm nhận cho em biết điều ấy. Vả lại sự chín chắn và sự trải đời của anh, em thấy mình không còn gì phải lo lắng khi phó thác cuộc đời mình cho anh cả, vì em yêu anh.

Nhật Minh tiếp thức ăn cho Tiếu Vân, anh ân cần:

- Vậy em nghĩ em sẽ rất hạnh phúc khi lấy anh ư?

Tiếu Vân gật nhanh không suy nghĩ:

- Dĩ nhiên, anh yêu em và rất chiều em. Sao em lại không hạnh phúc chứ!

Nhật Minh gật đầu cười:

- Em nghĩ hôn nhân đơn giản thế sao? Em không sợ trở ngại về phía con của anh hay sao?

Tiếu Vân lắc đầu cười:

- Anh yên tâm đi, em biết anh có con trước khi yêu anh cơ mà. Em chẳng hề bận tâm tới điều ấy cả. Anh Minh này, sao bỗng dưng anh hỏi em như thế? Có chuyện gì không?

Nhật Minh gật gù:

- Dĩ nhiên là có nhưng cũng chẳng có chuyện gì to lớn lắm. Anh chỉ muốn biết quan niệm của em về hôn nhân thôi mà.

Tiếu Vân nắm tay Nhật Minh:

- Cám ơn anh đã lo cho em, chỉ cần anh yêu em là đủ, còn em không quan tâm bé Ân Ân có thích hay ghét em cũng có sao đâu. Sao anh cứ phải quan tâm đến nó quá thế? Em nghĩ có lẽ chính vì thế mà bé nhõng nhẽo làm căng với anh.

Nhật Minh khẽ lắc đầu:

- Không phải thế đâu, nó là đứa bé quá nhạy cảm, em có hiểu không? Nó cần 1 bà mẹ thực sự yêu thương lo lắng săn sóc và cảm thông với nó, thực sự em hiểu không?

Tiếu Vân chau mày:

- Anh có biết anh đã nói với em như thế bao nhiêu lần rồi không? Chẳng lẽ anh không thấy sự cố gắng của em hay sao? Yêu anh, em đã chấp nhận tất cả. Nhưng nó nào chịu chấp nhận em, nó đã đối xử thiếu văn hóa và không công bằng với em vậy mà em có thèm chấp đâu. Chẳng lẽ anh không thấy thiện chí của em?

Nhật Minh nhìn Tiếu Vân chăm chú:

- Anh hiểu em đã cố gắng như thế nào. Nhưng em chưa đến ở với anh mà em còn không chịu được, vậy nếu sau chúng ta cưới nhau, em sẽ làm sao khi con gái anh suốt ngày ở bên em.

Tiếu Vân nhìn Nhật Minh âu yếm:

- Anh thật cả lo. Em đã lo đến chuyến ấy rồi. Nếu anh không ngăn cản thì sẽ gởi bé Ân Ân vào nội trú trường dòng. Em đã liên hệ rồi, nếu gửi các sơ thì chúng ta hết sức an tâm, anh hãy tin em đi. Sự giáo dục ở trường dòng sẽ giúp con gái anh trở thành 1 cô gái rất đáng yêu, anh có muốn vậy không?

Nhật Minh cau mày:

- Dĩ nhiên là anh rất muốn, nhưng em biết rồi đó, nếu bé Ân Ân không chịu đi thì sao? Anh nghĩ em hãy cố gắng sống thân thiện với bé Ân Ân, đó là điều em cần phải làm. Nếu thật sự yêu anh, thì hãy yêu con gái anh và nên gần gũi với nó, em hiểu không?

Tiếu Vân bỏ đũa nhìn Nhật Minh:

- Thật ra anh muốn gì? Anh quan tâm mời em đi ăn, hay là anh muốn dạy dỗ em làm cách nào để chăm sóc cho con gái anh thật tốt, có phải không?

Nhật Minh vẫn dịu dàng:

- Đừng hiểu lầm ý cúa anh, anh thực sự yêu em nên anh mới nói lên điều ấy, vì nếu làm cho bé Ân Ân yêu quý em thì em nói gì mà con nó không nghe chứ. Anh nói có đúng không?

Tiếu Vân cau mày giận dỗi:

- Nhật Minh! Anh định cưới em làm vợ hay làm vú nuôi cho con anh. Nếu muốn tìm 1 vú nuôi cho con gái anh thì anh chỉ cần mướn người làm, họ sẽ làm tất cả. Hà tất anh bày trò cưới vợ làm chi cho tốn tiền.

Nhật Minh chau mày gật gù:

- Thôi được, ý của em quá rõ, anh cám ơn những gì em đã làm cho anh. thôi em ăn đi rồi chúng ta còn về.

Thấy khuôn mặt Nhật Minh biểu lộ không vui, Tiếu Vân vờ vĩnh hỏi:

- Bây giờ còn quá sớm mà anh bảo về sao? Anh nên đưa em đi khiêu vũ, lâu lắm rồi chúng ta không tới đó.

Nhật Minh khẽ lắc đầu:

- Hôm nay anh làm quá sức mình, anh cần nghỉ sớm 1 chút. Anh đang rất mệt.

Tiếu Vân tỏ vẻ không vui:

- Hay anh không có hứng thú đi với em? Phải chăng anh không còn yêu em nữa?

Nhật Minh xếp đũa:

- Đang ăn, anh không muốn nói chuyện không vui, em nên tôn trọng anh 1 chút.

Tiếu Vân giận dữ:

- Chính anh mới phải tôn trọng em, anh có còn coi em là người yêu của anh nữa không?

Nhật Minh nhìn Tiếu Vân, đưa tay ngoắc người phục vụ, anh nói nhanh:

- Tính tiền.

Trước con mắt mở lớn của Tiếu Vân, anh dõng dạc:

- Về thôi!

Và bước nhanh ra cửa. Tiếu Vân vội vã bước theo giận dữ:

- Anh làm như thế là có ý gì, anh cứ tưởng không lấy được anh, tôi sẽ không lấy được chồng sao?

Nhật Minh dửng dưng:

- Tùy em thôi, nhưng anh không muốn bất cứ ai dám coi thường anh ở giữa đám đông, lên xe thôi, anh sẽ đưa em về.

Tiếu Vân nói như hét:

- Vậy thì anh hãy về 1 mình đi, em biết tự mình về mà.

Nhật Minh nhìn Tiếu Vân:

- Ý em muốn thế sao? Em thật sự muốn về 1 mình à?

Tiếu Vân quay ngoắt đi:

- Đúng em muốn về 1 mình, không cần anh phải lo cho em, em nghĩ có lẽ bây giờ anh cần về để lo cho con gái anh chứ gì. Em nói không sai chứ?

Nhật Minh gật đầu:

- Đó là bổn phận của anh mà, bao giờ con gái anh trưởng thành thì anh mới hết bổn phận ấy. Nếu em muốn ở lại thì tùy em vậy, anh về đây, chúc em 1 buổi tối vui vẻ.

Nhật Minh bước vào xe. Tiếu Vân quay lại bực bội, nàng nghĩ lẽ ra Nhật Minh phải quay lại năn nỉ nàng.

Không ngờ anh không thèm năn nỉ mà thẳng thừng bỏ đi khiến nàng không sao chịu nổi.

Thật ra Nhật Minh đang muốn gì? Có phải là vì cô giáo của bé Ân Ân mà anh đã thay đổi thái độ với nàng?

Hay còn lý do nào khác. Lẽ ra cả 2 đã cưới lâu rồi, chỉ vì bé Ân Ân mà cả 2 cho đến bây giờ vẫn chưa nên duyên cầm sắt, nên nghĩa vợ chồng.

Sự chờ đợi quá lâu khiến cho Tiếu Vân không sao chịu nổi. Liệu nàng còn phải chịu đựng và chờ đợi cho đến bao giờ nữa đây.

Tiếu Vân chau mày thầm nghĩ:

"Lẽ ra mình phải dứt khoát với Nhật Minh chuyện cưới xin, thế mà mình cứ nhân nhượng, liệu sự nhân nhượng của mình sẽ đi tới đâu. Lấy được Nhật Minh hay mình vĩnh viễn mất anh ấy?"

Tiếu Vân thở dài khẽ lắc đầu. Cô cần phải đi đâu đó cho bớt căng thẳng. Đó là cách duy nhất để xua tan những khắc khoải trong lòng.

Vả lại phải tìm cho mình 1 câu trả lời đúng nhất.

Nhật Minh có còn yêu mình nữa không? Và vì sao Nhật Minh lại thay đổi thái độ như thế?

Tiếu Vân ngoắc taxi và nói nhanh nơi mình cần đến.

Nỗi ấm ức cứ ngoắc ngoải trong lòng khiến Tiếu Vân khẽ thở dài.

o O o

Tiếng cười như nắc nẻ của con gái hòa lẫn tiếng cười của Đông Mai, khiến Nhật Minh dừng lại lắng nghe.

Hình như cứ mỗi lần anh lắng nghe tiếng cười của cả 2, anh có cảm giác như Tuế Nguyệt vẫn còn sống.

Mọi bực bội trong anh tan nhanh theo tiếng cười của cả 2 cô gái 1 lớn 1 nhỏ, như làm ấm lại trái tim anh.

Đưa xe vào nhà mui, Nhật Minh ngồi thừ người trong xe nghỉ ngơi.

Buổi gặp mặt vừa rồi khiến cho anh khó chịu:

- Tại sao cho đến tận bây giờ anh mới cảm thấy Tiếu Vân không thích hợp với anh? Hơn 4 năm chứ đâu phải ít nếu như cưới mà mới nhận ra thì đó là 1 sai lầm lớn nhất trong đời anh.

Nhưng tại sao cho đến tận bây giờ anh mới nhận ra, vì sao chứ?

Có phải là vì Đông Mai không? Anh đã thương thầm cô giáo của con gái, điều này Nhật Minh không nên nhưng anh không sao cưỡng lại trái tim của mình.

Đúng tình yêu là 1 điều thật khó hiểu. Nó đến thật tự nhiên như hơi thở, cho dù có đón nhận hay không.

Anh là người từng trải, sự từng trải khiến cho anh cảm thấy anh không thể với tới nổi bông hoa đang nở rộ kia.

Đông Mai quá ngây ngô trong tình yêu quá thơ ngây trong hạnh phúc.

Anh ngạc nhiên khi ở tuổi này rồi chẳng lẽ Đông Mai chưa trải qua mối tình đầu. Khi lời nói vô tình mà Đông Mai chợt thốt ra.

Anh vừa mừng lại vừa lo, mừng là vì anh đã biết 1 bí mật, lo là vì 1 cô gái như Đông Mai không bao giờ để mắt đến 1 người đã có vợ có con như anh.

Điều mà anh có thể làm được là ngắm nhìn người, anh thầm thương từ xa. Đó cũng là những giây phút ngọt ngào rất hạnh phúc mà anh cảm nhận được từ khi anh thương thầm nàng.

Nhật Minh lặng người với những suy nghĩ riêng tư thầm kín, khi con tim của anh luôn thổn thức gọi tên nàng:

- Sao anh còn ngồi đây?

Tiếng nói bất ngờ của Đông Mai vang lên khến Nhật Minh giật mình ngẩng lên. Nhận ra nàng, anh mỉm cười khẽ hỏi:

- Bé Ân Ân ngủ rồi phải không?

Đông Mai gật nhẹ ngồi xuống bên anh giọng quan tâm:

- Hình như anh đang có nhiều tâm sự phải không?

Nhật Minh tủm tỉm:

- Cô nghĩ vậy sao?

Đông Mai tròn mắt:

- Không! Đâu phải tôi nghĩ mà là tự anh đang nói với tôi đó thôi.

Nhật Minh ngạc nhiên:

- Tự tôi ư? Tôi nói ư? Từ bao giờ và nghe ở đâu?

Đông Mai ranh mãnh:

- Ngay bây giờ và ở đây. Nhìn dáng vẻ và nét mặt của anh đang nói lên điều ấy.

Nhật Minh nhìn sững Đông Mai bất ngờ bật cười giòn:

- Tôi bất ngờ khám ra cô rất đặc biệt. Không ngờ nhìn dáng vẻ bề ngoài thế mà lại đọc những suy nghĩ của người khác.

Đông Mai nhướng mày:

- Thông thường có lẽ anh đánh giá rất thấp về tôi có phải không? Anh chủ quan như thế thảo nào lầm là phải thôi chẳng có gì đáng nói cả.

Nhật Minh cau mày không hài lòng:

- Đừng nhận xét về tôi quá vội vã như thế chứ. Hình như cô luôn thích đoán mò lắm phải không? Xem ra cô nên học bói toán sẽ hợp đấy.

Đông Mai chun mũi:

- Ồ! Điều ấy tôi có năng khiếu từ bé. Anh biết không, tôi luôn đoán được những trăn trở suy nghĩ của ba tôi. Sự cảm nhận ấy đâu phải đứa con nào cũng làm được, phải không?

Nhật Minh nhìn Đông Mai chăm chú:

- Chắc cô là đứa con chí hiếu nhất ở hành tinh này, cô yêu ba cô lắm phải không?

Đông Mai trề môi đáp hững hờ:

- Yêu ba tôi thì đúng vì có đứa con nào lại không yêu ba của mình chứ. Còn có hiếu nhất hành tinh này thì có lẽ không phải đâu.

Nhật Minh lắc đầu:

- Tôi không tin!

Đông Mai tròn mắt nhìn Nhật Minh:

- Tại sao?

Nhật Minh tủm tỉm:

- Vì trên khuôn mặt và ánh mắt của cô, tôi đã nhìn thấy được điều ấy.

Đông Mai tròn môi:

- Anh đang làm thầy bói đấy à? Thế đã bao giờ anh nhìn thấy được điều gì đó ở Tiếu Vân chưa?

Nhật Minh nhìn Đông Mai đăm đắm:

- Tại sao Đông Mai lại hỏi thế?

Đông Mai vênh mặt cười:

- Tôi không có quyền đó sao?

Nhật Minh lắc đầu:

- Tôi không có ý đó.

Đông Mai chợt đứng lên:

- Nói đùa anh thôi chứ thật ra tôi làm sao có cái quyền hỏi như thế chứ, phải không? Thôi tôi đi nghỉ đây.

Nhật Minh bật dậy theo:

- Kìa Mai, tôi... tôi muốn hỏi cô.

Đông Mai chúm chím đôi môi:

- Hỏi tôi... không được.

Nhật Minh lạ lùng:

- Tại sao không? Tôi hỏi cô thật mà, cô đã biết gì đâu mà vội trả lời không được chứ.

Đông Mai lắc đầu ranh mãnh:

- Hỏi tôi đâu dễ dàng như thế. Hỏi miệng suông vậy sao?

Nhật Minh ngạc nhiên:

- Mai muốn nói, ý của Mai là...

Đông Mai bật cười khúc khích:

- Anh dễ bị gạt quá ha... Tôi đang trêu anh thôi mà.

Nhật Minh chợt hiểu ra:

- Không ngờ cô lại dám xí gạt tôi nếu như tôi muốn hỏi cô thật, cô sẽ trả lời tôi thế nào đây.

Ngớ ra trước câu hỏi của Nhật Minh, Đông Mai đỏ mặt:

- Tôi... anh đừng đùa như thế chứ, tôi cũng chỉ đùa và trêu anh 1 chút thôi mà.

Nhật Minh tủm tỉm:

- Cô có nghĩ chúng ta có duyên nợ không?

Đông Mai bối rối đỏ cả mặt:

- Anh đừng đùa nữa có được không? À lúc nãy bác sĩ Bằng Nghĩa có đến thăm bé Ân Ân và về rồi. Hình như anh ấy gặp anh có chuyện gì đấy, anh ấy nói nếu anh về thì anh gọi lại cho anh ấy.

Nhật Minh mỉm cười:

- Được, cám ơn cô. Bằng Nghĩa còn nói gì nữa không?

Đông Mai nhìn Nhật Minh:

- Không, anh ấy chỉ dặn thế thôi, anh ấy chỉ hỏi thêm là có biết anh đi đâu không. Làm sao tôi biết được!

Nhật Minh nheo mắt cười:

- Bây giờ cô có muốn biết không?

Đông Mai tròn mắt:

- Tôi ư? Để làm gì?

Nhật Minh nhìn Đông Mai bằng đôi mắt lạ lẫm:

- Chẳng lẽ cô không hề muốn biết?

Đông Mai nhướng mày:

- Dĩ nhiên, vì đâu phải việc của tôi. Có lẽ người muốn biết là Tiếu Vân chứ không phải là tôi đâu. Anh lộn người rồi đấy, ông chủ ạ.

Nhật Minh cau mày. Tiếng "ông chủ" thoát ra từ miệng Đông Mai làm cho anh chợt gắt gỏng:

- Vậy thì không làm phiền cô nữa, xin lỗi.

Dứt lời Nhật Minh bỏ đi khiến cho Đông Mai ngớ ra.

Nàng nhủ thầm:

"Có lẽ bị người yêu cho leo cây hay vừa cãi vã chăng?"

Nhíu mày, nàng khẽ lắc đầu:

"Nhưng lúc nãy ông ta vui vẻ lắm cơ mà. Hay ta đã nói gì, làm gì thất thố chăng?"

Đông Mai tròn môi le lưỡi:

"Ôi! Các ông chủ nắng mưa thật thất thường, ai mà chiều nỗi chứ! Mình đã lỡ hứa với bé Ân Ân rồi, nếu không thì mình đã chuồn mất tiêu rồi".

Đông Mai chợt mỉm cười với những suy nghĩ vu vơ.

Trở lại phòng mình, nàng chuẩn bị bài vở cho ngày mai.

Đông Mai chợt thở dài, nàng lại nhớ tới ba của mình.

Nỗi buồn chợt đến khiến nàng muốn khóc, miệng thì thầm, nàng khẽ gọi:

- Ba ơi!

o O o

Đông Mai chậm rãi trở về biệt thự Cây Tùng. Những giai thoại mà Du Nhàn vừa kể khiến cho nàng bối rối.

Đông Mai chợt thở dài, nàng có quá nhiều việc để suy nghĩ, mọi trăn trở cứ xoắn lấy nàng, khiến nàng không biết mình muốn gì và làm gì nữa.

Nàng rất nhớ ba, giá như có ba bên cạnh, nàng nhất định sẽ hỏi ông về trăn trở của chính mình.

Tình yêu đối với nàng quá lạ lẫm. Tình cảm của Đặng Trọng dành cho nàng khiến nàng có 1 chút cảm động. Chính vì thế nàng rất trân trọng tình cảm ấy. Nhưng để yêu thì liệu nàng có yêu được Đặng Trọng không, điều ấy thì thật khó nói.

Với Nhật Minh thì nàng chưa hề có khái niệm gì cả, nàng chỉ biết ở bên anh, cảm giác của nàng rất thư thái. Lúc đầu nàng không ưa gì anh, nhưng khi sống ở gần anh, tròn chuyện với anh, nàng mới biết anh là người thật đáng mến.

Anh lại là người từng trải, chính vì sự từng trải của anh mà nàng cảm thấy ở bên anh, nàng yên tâm hơn.

Sự giao tiếp giữa nàng và anh vừa phải chừng mực. Chỉ có ánh mắt của anh nhìn nàng đôi lúc rất khó hiểu.

Đôi mắt ấy luôn tạo cho nàng cảm giác ấm áp lẫn bối rối lo âu.

Đông Mai trải dài bước chân. Tại sao nàng lại trăn trở khi nghe Nhật Minh đang "chiếu cố" nàng.

Trong suy nghĩ của nàng, thì anh đã có người yêu, vả lại anh và nàng quá cách biệt trong môi trường suy nghĩ lẫn tuổi tác làm sao Nhật Minh lại có thể "chiếu cố" nàng chứ?

Đông Mai khẽ thở dài, đưa mắt nhìn xuống thung lũng, tâm hồn nàng như trải rộng giữa cảnh trời hùng vĩ.

Bỗng nhiên nàng muốn ngồi xuống bãi cỏ bên vệ đường đưa mắt nhìn khắp triền đồi, ở đấy thỉnh thoảng có 1 nóc nhà phun lên trời 1 làn khói mỏng như vấn vương trời đất, như ngẩn ngơ lòng người.

1 bóng hình thấp thoáng trong tâm trí nàng khiến Đông Mai run sợ.

Phải chăng nàng đã yêu? Tại sao lại không yêu ai khác, lại là "người ấy", 1 người mà đáng lẽ nàng không nên yêu.

Không nên để bóng hình ấy vương vấn tâm trí nàng.

Đông Mai chợt thở dài, đưa mắt nhìn chung quanh, nàng lại nhớ chính nơi này nàng đã làm cho Nhật Minh ngã ngựa.

Nhật Minh luôn miệng bảo nàng mắc nợ anh, phải chăng điều ấy đúng như anh nói. Nàng đã thực sự mắc nợ anh sao? Nhưng mắc nợ cái gì? Mắc nợ điều gì? Chính nàng cũng không biết.

Nhưng có 1 điều mà nàng không sao hiểu nổi, chẳng thân thích ruột rà mà nàng lại rất yêu quý bé Ân Ân.

Nếu không có duyên với cô bé thì tại sao ở 1 nơi rất xa, nàng lại về tận đây làm gia sư cho cô bé chứ?

Nếu không có duyên với cô bé, nàng làm gì phải nhọc công lo lắng cho cô bé như thế chứ?

Vậy thì nàng không nên làm cho cô bé thất vọng, làm sao bé Ân Ân có thể chấp nhận nếu nàng yêu ba của nó.

Đông Mai chợt đỏ bừng đôi má, từ "yêu" thoát ra trong ý nghĩ của nàng khiến nàng cảm thấy xấu hổ.

Tại sao nàng có thể yêu 1 người hơn nàng cả 1 con giáp sao?

- Đông Mai!

Nàng thoáng rùng mình khi giọng ấm áp của Nhật Minh chợt vang vang bên tai nàng. Đông Mai ngẩng lên vì nàng không muốn Nhật Minh nhìn thấy sự bối rối của mình.

Giọng Nhật Minh thoáng ân cần:

- Cô không nên ngồi đây, sương trời sẽ làm cho cô lạnh.

Đông Mai bướng bỉnh lắc đầu:

- Anh không phải lo cho tôi, tôi đã quen với khí lạnh ở đây rồi.

Nói xong câu ấy, Đông Mai lại thoáng rùng mình, có lẽ Nhật Minh nói đúng, cái lạnh đang xâm chiếm đôi vai nàng.

Giọng anh thoáng giễu cợt:

- Cô luôn bướng bỉnh như lần đầu tiên tôi gặp. Dẫu có lạnh thì cô cũng sẽ nhất định nói là không. 1 sự bướng bỉnh ngu ngốc, cô có biết không!

Đông Mai nghe giọng nàng có pha chút giấm chua:

- Dẫu ngu ngốc thì đã sao! Đâu có liên quan gì đến anh đâu. Hãy đi mà lo cho cô vợ chưa cưới của anh ấy, có lẽ sẽ thực tế hơn.

Nhật Minh chợt bật cười, giọng thoáng phũ phàng:

- Điều ấy tất nhiên, nhưng ở 1 lãnh vực khác, còn đối với cô, tôi cũng có bổn phận phải quan tâm vì nếu cô ốm, con gái tôi sẽ ốm theo.

Đông Mai chau mày, nàng hỏi 1 câu mà lẽ ra nàng không nên hỏi:

- Ông quan tâm đến tôi chỉ vì bé Ân Ân thôi ư?

Nhật Minh nhìn nàng chăm chú:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi không dám vượt quá quyền hạn của mình, chắc là cô hiểu.

Đông Mai quay ngoắc đi:

- Cám ơn, cám ơn lòng tốt của "ông chủ" nhưng tôi không cần đâu. Tôi tự biết lo cho tôi và không cần đến ai phải giúp đâu.

Nhật Minh nhìn nàng soi mói:

- Tôi đã nói cái gì không phải mà cô lại mát mẻ thế? Cho tôi xin cái tiếng "ông chủ" xa lạ ấy đi.

Đông Mai trề môi:

- Tôi lại cảm thấy cần phải nhắc mình về quyền hạn "ông chủ" của ông, sự phân biệt rõ ràng rất cần thiết cho tôi và cả ông nữa.

Nhật Minh không rời khuôn mặt bướng bỉnh của nàng, anh nhẹ giọng:

- Có cần phải thế không? Tôi muốn chúng ta là bạn, tôi cảm thấy cô đáng được như thế lắm.

Đông Mai dẩu môi bướng bỉnh:

- Thật thế sao? Nhưng rất tiếc thưa "ông chủ" tôi không dám làm bạn với ông, làm sao tôi dám làm bạn với "ông chủ".

Vầng trán Nhật Minh cau tít lại, cái tiếng "ông chủ" thoát ra từ miệng bướng bỉnh của Đông Mai khiến anh khó chịu.

Sự bướng bỉnh trẻ con của nàng khiến anh càng yêu nàng hơn.

Giá như được đặt nhẹ đôi môi anh vào đôi môi nàng cong cớn kia, giá như anh được ôm xiết nàng vào lòng, giá như anh được cụng vào vầng trán bướng bỉnh kia để biết nàng đang nghĩ gì thì hay biết mấy.

Nhưng tất cả chỉ là "giá như" mà thôi. Nỗi nhớ nhung quay quắt khiến anh tìm ra đây chỉ để nghe giọng nói chua như giấm cay như ớt của nàng sao.

Anh đã quá cái tuổi yêu bồng bột, thương cuồng nhiệt. Thế mà anh không sao cưỡng lại được con tim của chính mình để lang thang đi tìm nàng.

Làm sao anh có thể nói cho nàng biết là anh yêu nàng.

Ở Đông Mai, sự trưởng thành vẫn còn pha trộn tính trẻ con có hữu đến bướng bỉnh. Nhưng có lẽ chính sự pha trộn ấy tạo cho cô có 1 sắc thái riêng khó mà trộn lẫn được với ai.

Và điều ấy, có 1 sức hút lạ lùng đối với anh, khiến cho anh không kiểm soát nổi tình cảm của chính mình.

Trong lúc Nhật Minh đang lắng đọng với những trăn trở của bản thân, thì Đông Mai lại lạ lùng với sự im lặng khó hiểu của Nhật Minh.

Nàng cảm thấy hụt hẫng khi chính miệng Nhật Minh thú nhận sự quan tâm của anh dành cho nàng phát xuất bởi con gái anh ấy, chứ không phải chính anh ấy.

Đông Mai chợt cảm thấy chua xót, 1 nỗi chua xót phũ phàng.

Vậy mà nàng cứ trăn trở, cứ mong ước điều gì đó thật lạ thường xảy ra.

Đông Mai chợt bật dậy nói nhanh:

- Tôi về đây, và xin nói lại 1 lần nữa, từ nay "ông" khỏi phải lo cho tôi, tôi tự lo được cho mình.

Đôi vai nàng chợt được ủ ấm bởi chiếc áo khoác của anh, bảN thân anh vẫn giữ chắt đôi vai nàng, giọng anh chợt ấm áp ngọt ngào:

- Đừng như thế mà Mai, sự lo lắng của tôi thật sự xuất phát từ tấm chân tình của 1 người bạn, mong Mai đừng từ chối.

Tiếng "tình bạn" thoát ra từ miệng anh khiến nàng khó chịu, nàng không muốn 1 tình bạn như thế, nàng muốn khác kìa. Không quay lại, giọng nàng thoáng lạnh lùng:

- Rất tiếc! Tôi không thể nhận sự chăm sóc ấy, cám ơn tình bạn mà ông dành cho tôi.

Cố hất mạnh tay anh ra, nhưng nàng không sao làm nổi vì bàn tay anh cố nắm chặt.

Đông Mai nhăn nhó:

- Anh làm tôi đau.

Nhật Minh không nhượng bộ, giọng anh chợt cáu gắt:

- Sao lúc nào cô cũng thích giương vây chống đối tôi thế? Tôi chưa từng thấy ai lại bướng bỉnh như cô, cô ghét tôi lắm sao?

Đông Mai nhăn nhó độp lại:

- Phải, tôi rất ghét ông, ghét từ lúc gặp ông lần đầu và cho đến bây giờ tôi vẫn ghét, ghét cay ghét đắng, ghét chưa từng biết ghét là gì, ông đã nghe rõ chưa, thưa ông chủ?

Đôi vai nàng chợt nhẹ hẫng khi bàn tay Nhật Minh đã rời khỏi đấy, giọng anh chợt mênh mang:

- Cô nói thật chứ Đông Mai? Tại sao?

Nàng nói không thương tiếc, vẫn không quay lại hỏi nhát gừng:

- Tại sao ư? Tại sao cái gì?

Nhật Minh gằn giọng:

- Tại sao cô lại ghét tôi... Tại sao chứ?

Đột ngột quay lại, nàng chợt run rẩy khi chạm phải ánh mắt như có lửa của Nhật Minh.

Cô lấy hết can đảm, nàng nói như hét:

- Tại sao... Tại sao... Tại sao! Tại vì tôi ghét ông, tôi ghét ông... tôi ghét ông, ông ngh rõ chưa...

Dứt lời, Đông Mai bỏ chạy. Nhật Minh chạy theo hét lớn:

- Đông Mai, tôi không tin...

Nhật Minh bắt kịp nàng, bàn tay anh đặt lên vai nàng giữ lại. Đang chạy mất đà, nàng ngã hẳn vào lòng anh, vòng tay ấm áp của anh ôm chặt lấy nàng.

Sự va chạm gần gũi thân thiết khiến nàng chao đảo. Toàn thân nàng run lên như sốt không biết tại vì đâu, khi cảm giác nóng ran ở 2 gò má khiến nàng hoảng sợ muốn bỏ chạy.

Đông Mai ngước nhìn Nhật Minh, nàng bị hút bởi đôi mắt cháy bỏng đầy đam mê của anh.

Anh cúi xuống trên khuôn mặt ngờ nghệch, khờ dại của nàng, sự sợ hãi khiến cho nàng như tê dại.

Toàn thân nàng run lên bởi sự va chạm giữa đôi môi nàng và đôi môi anh, 1 luồng điện như lan tỏa khắp châu thân. Bây giờ có cưỡng lại cũng không còn kịp nữa rồi.

Khi nụ hôn đầy quyến rũ ấy đã cuốn hút lấy nàng. Sự va chạm rất riêng tư ấy khiến cho nàng ngất ngây, lan tỏa đầy ngọt ngào... thật trọn vẹn khi nàng cảm nhận nụ hôn đầu đời của mình trải qua như thế nào.

Khi nàng rời khỏi đôi môi của anh, nàng vẫn chưa hết bàng hoàng, mọi việc diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.

Đưa tay lên sờ đôi môi, nó vẫn còn nồng ấm bởi nụ hôn dài.

Đông Mai vừa xấu hổ vừa ngượng lẫn sợ hãi, vội vã nàng bỏ chạy.

Nhật Minh đứng sững nhìn theo... Không biết có phải vì anh vẫn còn ngây ngất bởi nụ hôn đầy thú vị từ đôi môi thơ ngây trinh bạch của Đông Mai hay không? Hay là vì anh sợ đuổi theo Đông Mai vào lúc này bất tiện, chỉ làm cho Đông Mai thêm hoảng sợ mà thôi.

Nhật Minh thừ người trầm tư, có lẽ là cả 2 điều ấy khiến anh chỉ đứng nhìn Đông Mai bỏ chạy xa dần cho đến khi anh không còn thấy bóng nàng nữa.

Nhật Minh khe khẽ thở dài.

Nỗi bàng hoàng lẫn sợ hãi khiến cho Đông Mai chạy 1 mạch về biệt thự Cây Tùng.

Do không để ý, nàng va phải Tiếu Vân đang đứng ở sân, có lẽ là đang chờ Nhật Minh.

Giọng Tiếu Vân gay gắt:

- Bộ cô đui hay sao mà chạy đâm sầm vào người ta mà không biết?

Đông Mai tròn mắt gắt vô cớ:

- Nhà có chỗ để tiếp khách mà, cớ chi cô án ngữ ngoài này, cô nên tự trách mình đi hơn là đổ thừa kẻ khác.

Tiếu Vân quắc mắt tức giận:

- Cô là ai mà dám quát mắng tôi. Liệu cô có còn dám láo xược nếu tôi về làm chủ ngôi nhà này.

Đông Mai trề môi cong cớn:

- Chắc gì tôi sẽ ở đây khi cô làm bà chủ... Tôi không ưa gì kẻ "chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng", tôi là cô giáo chứ không phải người giúp việc, xin cô phân biệt cho rõ.

Tiếu Vân khinh khỉnh:

- Cô giáo hay người giúp việc thì có gì khác nhau đâu. Hàng tháng vẫn phải chìa tay lãnh lương, chẳng lẽ cô không lãnh lương hay sao? Đừng tô vẽ nữa.

Đông Mai bật cười giòn:

- Điều ấy thì liên quan gì đến cô nào. Cô là người trông cũng có vẻ trí thức thế mà cô không thể phân biệt được sự khác nhau giữa cô giáo và người giúp việc thì quả thật lạ quá đấy. Cô còn cần tôi phân biệt giúp cô không?

Đỏ mặt vì bị Đông Mai nói kháy, Tiếu Vân nghiến răng giận dữ:

- Cũng thật hợm mình. Hừ! Cô tô vẽ tầm quan trọng về nghề nghiệp của mình, cô tưởng ai cũng tin cô hay sao.

Đông Mai chau mày:

- Tại sao lại không thể tự hào khi chúng tôi là những con người khai mở trí tuệ cho thế hệ trẻ. Chẳng lẽ cô chưa bao giờ có 1 người thầy hay sao? Xin cô hãy nhớ cho câu "không thầy đố mày làm nên" đấy.

Tiếu Vân không còn giữ được bình tĩnh nữa, cô nói như hét:

- Làm sao tôi có thể chấp nhận được 1 cô giáo quá quắt như cô dạy cho bé Ân Ân và ở trong nhà này chứ. Thật quá quắt lắm. Tại sao anh Minh lại có thể mướn cô chứ?

- Đó không phải là việc của cô.

Đông Mai lẫn Tiếu Vân chợt quay lại. Bé Ân Ân đã đứng ở ngưỡng cửa từ bao giờ, chiếu đôi mắt không thiện cảm vào Tiếu Vân.

Tiếu Vân ngớ ra nhìn bé Ân Ân:

- Ồ bé Ân Ân, sao cháu lại ở đây!

Bé Ân Ân cau có:

- Sao cô vẫn chưa về, cô còn muốn gì nữa, cháu đã nói rồi, ba cháu không có nhà. Cô đến đây tìm ba cháu hay đến để gây sự với cô giáo của cháu?

Tiếu Vân nhìn bé Ân Ân nịnh nọt:

- Tất cả cũng tại cô giáo của cháu, cô chỉ đứng đây chờ ba cháu thôi mà. Tại cô giáo của cháu gây sự trước.

Bé Ân Ân đến bên Đông Mai:

- Cháu đã nghe hết rồi, cô đừng đổ tiếng oan cho cô giáo của cháu. Tại sao cô cứ thích chỉ trích cô giáo của cháu, cháu sẽ không để cho cô xúi giục ba cháu đuổi cô giáo Mai đâu.

Đông Mai ôm lấy bé Ân Ân:

- Kìa Ân Ân, cháu không được hỗn.

Bé Ân Ân ngước nhìn Đông Mai lắc đầu nguầy nguậy:

- Tại sao cô lại bênh cô ấy, cô ấy có bao giờ nói tốt cho cô đâu, cháu không muốn...

Đông Mai xoa đầu cô bé:

- Cô ấy muốn nói gì thì kệ cô ấy, chuyện của người lớn hãy để cho người lớn giải quyết. Cô không muốn cháu dính vào chuyện này, ta mau vào thôi.

Tiếu Vân chợt hét lên giận dữ:

- Cô ghê gớm thật đấy! Cô lôi kéo bé Ân Ân về phía cô là có mưu đồ gì. Mụch đích của cô có phải là ba của bé Ân Ân không?

Đông Mai đỏ mặt cáu gắt:

- Miệng lưỡi của cô sao mà ghê gớm thế? Chẳng phải cô đã từng tuyên bố cô là vợ sắp cưới của Nhật Minh, vậy thì bây giờ cô muốn gì?

Tiếu Vân dài giọng:

- Đúng là tôi đã từng tuyên bố như thế. Nhưng cô đã mồi chài anh ấy, cô đã quyến rũ anh ấy của tôi.

Đông Mai hậm hực:

- Cô thật quá đáng, bằng chứng đâu mà cô dám nói như thế? Cô không cảm thấy ngượng miệng khi vu khống cho người khác sao?

Tiếu Vân cười nhạt:

- Cô khéo đóng kịch lắm, cô có thể che mắt bé Ân Ân, nhưng tôi thì cô không dễ qua mặt được đâu!

Đông Mai dở khóc dở cười, nàng tròn mắt sửng sốt:

- Thật ra cô muốn gì đây, cô không nên dùng miệng lưỡi đáng sợ của cô để đặt chuyện như thế! Tôi không dư hơi để đôi co với cô, cô thật đáng sợ.

Tiếu Vân xỉa mặt Đông Mai:

- Đừng mang bộ mặt đạo đức giả ra đây, cô biết tôi thực sự muốn gì phải không? Vậy thì cô hãy nghe đây: tôi muốn cô rời xa nơi này, rời xa cha con Nhật Minh ra và càng xa càng tốt.

Đông Mai trừng mắt nhìn Tiếu Vân:

- Đủ rồi đấy, cô có tư cách gì để muốn điều ấy trừ khi cô là bà chủ thực sự ngôi nhà này. Cô chỉ là vợ chưa cưới thì cô chưa đủ tư cách làm... muốn hay thích thay đổi tùy nhiên đâu. Cô nên nhớ tôi là người được mời đến đây chứ không phải tôi tìm đến đâu.

Tiếu Vân sấn đến bên Đông Mai:

- Cô không chịu đi tôi sẽ làm cho cô dở khóc dở cười mà đi đấy. Con này dám nói dám làm đấy.

Bé Ân Ân đột ngột hất tay Tiếu Vân ra, giọng bé cứng rắn vẻ người lớn:

- Chính cô mới phải rời khỏi đây, nếu cô dám làm gì cô giáo Mai, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

Tiếu Vân điên tiết trừng mắt nhìn bé Ân Ân sẵng giọng:

- Con quỷ nhỏ, ranh con miệng hôi sữa, mày cứ bênh nó đi, nó sẽ cướp tình yêu của bố mày, hạng nghèo rớt như nó chỉ bám lấy thằng cha của mày để hôi của, mày có biết không hả con ranh.

Bé Ân Ân chợt hét lên:

- Cô ra khỏi nhà tôi và đừng bao giờ đặt chân tới đây nữa. Cô Mai không phải là hạng người mà cô nói, cút ngay ra khỏi nhà tôi.

Tiếu Vân không chịu thua, cô chỉ tay vào mặt bé Ân Ân giọng rít lên:

- Con ranh mày không ngăn cản được tao lấy ba mày đâu. Không ai có thể ngăn cản, các người nghe rõ chưa.

Bé Ân Ân run lên 1 cách phẫn nộ. Đông Mai lo lắng ôm chặt bé Ân Ân vào lòng, cố trấn tĩnh cô bé mặt cho Tiếu Vân xỉa xói. Đúng lúc ấy, Nhật Minh chợt xuất hiện.

Đưa mắt nhìn bé Ân Ân lẫn Đông Mai. Ánh mắt anh chuyển sang Tiếu Vân, giọng anh thoáng trấn tĩnh, anh ôn tồn:

- Em nên về đi Tiếu Vân, em đừng làm cho anh khó xử.

Tiếu Vân ôm lấy Nhật Minh nức nở:

- Em đâu muốn thế, tại cô giáo Mai, cô ấy gây sự trước.

Đông Mai tròn mắt nhìn cả 2. Nàng định nói rồi vội im lặng, nàng nghĩ có lẽ trong lúc này, nàng chẳng nên nói gì thì hơn. Nghĩ là làm, nàng cầm tay bé Ân Ân thủ thỉ:

- Ta đi thôi cô bé.

Tiếu Vân không buông tha, cô sấn tới trước mặt cả 2:

- Sao lại bỏ đi, cô không dám đối chất à, đồ thứ đạo đức giả.

Đông Mai chiếu tia mắt giận dữ về phía Tiếu Vân, với cái nhìn sắc lạnh, nhưng không thèm nói, cầm tay bé Ân Ân, nàng chậm rãi quay gót.

Thái độ khinh miệt của Đông Mai khiến Tiếu Vân điên tiết, cô hét lớn:

- Cô không được đi, tôi phải nói cho rõ ràng cô mới được rời khỏi đây. Anh Minh, sao anh không nói gì thế?

Nhật Minh chau mày giận dữ:

- Đủ rồi đấy, vở kịch em đóng tồi quá, em nên về đi... về đi...

Tiếu Vân sững sờ:

- Anh đuổi em đi bênh cô giáo nghèo rớt đó hay sao?

Nhật Minh kéo tay Tiếu Vân ra khỏi sân, giọng anh mềm mỏng:

- Em cần phải bình tĩnh, chúng ta mới nói chuyện được. Dù muốn dù không em không được xúc phạm cô giáo Mai. Đây là lệnh đấy, em hiểu không!

Tiếu Vân hất mặt:

- Anh nghĩ em sẽ ngoan ngoãn nghe theo hay sao? Em không quen nghe người khác ra lệnh đâu.

Nhật Minh nhún vai:

- Vậy thì tùy em, em muốn làm gì thì làm nhưng em động đến cô giáo Mai, anh sẽ không tha cho em đâu.

Tiếu Vân cười nhạt:

- Anh sẽ phải hối tiếc khi nói với em những lời nói ấy. Em nhất định sẽ không tha cho cô ta đâu.

Dứt lời, Tiếu Vân phóng xe như bay bỏ chạy.

Nhật Minh nhìn theo khẽ lắc đầu, người ta bảo "đàn bà ghen thật đáng sợ".

Liệu Tiếu Vân có dám làm gì Đông Mai không? Điều ấy thật khó nói.

Nhật Minh chợt thở dài, anh cần phải ngăn chặn bất cứ điều gì có thể làm tổn hại đến Đông Mai.

Nghĩ tới nàng, Nhật Minh nghe lòng chợt ấm lại. Nhật Minh chợt mỉm cười, anh khe khẽ gọi tên nàng.

o O o

Từ cái tối không thể nào quên ấy, Đông Mai luôn tránh Nhật Minh. Nàng muốn giữ cho nàng và cả cho anh nữa.

Trong bất cứ lý do nào cũng không để cho Nhật Minh tiếp cận nàng.

Cũng may vài hôm sau Nhật Minh đi công tác xa, Đông Mai mừng như bắt được vàng vì nàng đỡ phải trốn tránh và giấu nhẹm tình cảm của mình.

Bé Ân Ân cũng tiến bộ rất nhiều, cả về tinh thần lẫn thể xác, bé không còn ngất đi vì quá xúc động nữa.

Tình trạng của bé Ân Ân sức khỏe đã khá hơn nhiều. Bác sĩ Bằng Nghĩa cho nàng biết nếu cứ giữ tình trạng này thì bé Ân Ân sẽ trở lại là 1 cô bé bình thường dễ thương và đỏm dáng nữa.

Đông Mai chợt mỉm cười, nàng rất vui. Nếu có phải rời khỏi đây nàng sẽ rất an tâm khi biết rõ tình trạng sức khỏe của bé Ân Ân.

Từ lúc đụng độ với Tiếu Vân, Đông Mai tự cảm thấy cần phải giữ khoảng cách nhất định với Nhật Minh.

Nàng cảm thấy tiếc đã để cho chuyện đáng tiếc ấy xảy ra. Điều ấy đến với nàng quá đột ngột, khiến nàng không sao kiểm soát được tình cảm của mình.

Đông Mai khẽ thở dài, nàng cảm thấy xấu hổ về chính mình vì dù có yêu Nhật Minh đến đâu đi nữa, nàng cũng không nên biểu lộ để xảy ra như thế.

Và như để sửa chữa sai lầm, nàng đã nhận lời những cuộc hẹn với Đặng Trọng.

Nàng muốn chứng minh cho Tiếu Vân biết, Nhật Minh chẳng là gì đối với nàng cả.

Dù biết làm như thế trái với trái tim của mình, nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào nữa.

Nàng không thể thất hứa với bé Ân Ân, cũng không thể làm mất lòng tin nơi cô bé ấy, vì hoàn cảnh của bé Ân Ân rất giống nàng. Nhưng nàng còn nó để nhờ cậy chứ bé Ân Ân thì ai sẽ giúp cho bé đây.

Có 1 điều mà nàng luôn trăn trở, nếu Nhật Minh thực sự lấy Tiếu Vân, thì bé Ân Ân sẽ ra sao?

Thật ra nàng lo cho nàng hay là lo cho bé Ân Ân đây.

"Người ơi gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có duyên gì hay không?"

o O o

- Đông Mai hả con?

Tiếng ba văng vẳng, Đông Mai ngỡ ngàng hỏi lại:

- Ba, sao ba lại biết là con?

Tiếng ông cười rôm rả:

- 1 linh cảm của người cha nhớ cô con gái yêu, con lạ lắm sao?

Đông Mai khúc khích cười:

- Hình như ba đang rất vui, cha bật mí với con chứ?

Giọng ông đầm ấm:

- Dĩ nhiên rồi, ba rất mong để cho con biết mà. Ba đang rất mong điện thoại của con, con vẫn khỏe chứ?

Đông Mai trầm ngâm:

- Con rất khỏe, ba có còn giận con không?

Ông Đông Sương ân cần:

- Giận con ư? Ba sẽ phải giận cả đời à, con gái yêu của ba vẫn còn trẻ con quá. Ba rất vui khi con đã cảm thông được cho Uyển Trân, ba phải cám ơi ai đã giúp con gái ba hiểu ra đây.

Đông Mai ngập ngừng, nàng đánh trống lảng, giọng ân cần:

- Dì Uyển Trân thế nào rồi ba? Hẳn tin vui ấy có liên quan đến dì ấy phải không?

Ông Đông Sương cười phấn khởi:

- Con thật đúng là con gái của ba, sự thông minh của con khôn