12 BẠN DỰ ĐÁM TÁNG CỦA BẠN -
XIN bạn đọc chương này nhiều lần cho tới khi nhớ kỹ sự liên lạc giữa các ý. Rồi thì gấp sách lại và thực hành.
Thuật có vẻ kỳ cục. Nhưng thực ra nó chẳng kỳ cục lắm đâu. Hầu hết chúng ta đều đã có lần - nhất là hồi nhỏ - tự nhủ: Nếu mình chết đi thì chắc ba má nhớ tiếc mình lắm! Một số người trẻ đã mơ mộng như vậy, coi đó là một trò chơi; họ tưởng tượng rằng họ chết thật, họ tưởng tượng những giọt nước mắt của cha mẹ. Lúc đó họ thấy dễ chịu, vì họ trút được những nỗi uất ức thơ ngây của họ. Bây giờ đây chúng ta lớn cả rồi, nhưng cách đó vẫn còn giúp ích chúng ta được.
Bạn cần có hai giờ rảnh, ở một mình trong phòng tính không bị ai quấy rầy, không có điện thoại reo, không có chuông kêu, hai giờ liên tiếp để thực hành thuật mà không phải ngưng lại hoặc bỏ dở.
Phòng phải tối hẳn hoặc tối mờ mờ.
Bạn nằm dài trên giường, trên trường kỷ hay trên gạch.
Hoàn toàn duổi ra. Tưởng tượng rằng sinh khí đã rời cơ thể bạn. Đừng nói năng, đừng động đậy.
Bạn tưởng tượng bạn mới chết. Thân thể bạn cứng đơ, thụ động, hết sinh khí, vô dụng. Thây bạn nằm trơ đó. Và người ta sắp cử hành đám táng của bạn.
Bây giờ bạn sắp dự đám táng của chính bạn.
Bạn nhìn tất cả những người lại đưa ma bạn. Họ cảm thấy gì? Họ nhìn thân thể bạn ra sao? Họ có cần được an ủi không? Còn được sống, họ có thấy sung sướng không? Tình cảm của họ ra sao?
Bạn nhìn tất cả những người lại tỏ tình kính mến bạn lần cuối cùng đó. Bạn nhìn hết người này tới người khác. Bạn có thấy một người nào mà bạn muốn nói với họ điều gì không? Muốn giáng cho họ điều gì, tỏ với họ một tình cảm nào không? Dù muốn cũng không thể được. Không có lời nói, không có chữ viết, không có cử động được, cơ thể bạn đã cứng đơ, thì bạn không làm gì được hết.
Bạn nhìn những người lại đưa đám bạn, nhìn nữa đi. Nếu bạn còn nói được thì bạn sẽ nói gì với mọi người? Nếu thân thể bạn còn sinh khí thì bạn sẽ nói với người này ra sao, với người kia ra sao?
Nếu nhìn một người lại đưa đám bạn mà bạn muốn khóc - thì xin bạn cứ khóc, tha hồ khóc, khóc cho nhiều vào. Bạn hoàn toàn có quyền khóc.
Bạn có một vấn đề khó giải quyết chăng? Có một việc khó quyết định chăng? Vấn đề đó, quyết định đó, lúc này đây chắc chắn là giải quyết được dễ dàng.
Bạn có nhìn những bông người ta đem lại không? Những loại bông gì đấy? Có mấy bó? Họ có lựa bông để thỏa mãn những thị hiếu hồi trước của bạn không? Hay là họ chỉ mua cho có, chỉ làm cho xong bổn phận?
Có ai đọc điếu văn đấy không? Họ nói gì đó? Lời khen của họ có đúng không, hợp với bạn, với đời của bạn không?
À, còn có nhạc đám ma không? Người ta có lựa nhạc hợp với sở thích của bạn không?
Bây giờ, bạn quay lại nhận xét người mà bạn ghét hoặc không ưa, hoặc đã làm cho bạn bực mình, ghê tởm nhất trong đời. Bạn có muốn nói với người đó điều gì không?
Muốn thì nói đi.
Rồi xin bạn nhìn người hoặc những người mà bạn đã mến nhất, những người bạn đã mang ơn nhiều nhất. Muốn nói với họ điều gì thì bạn cứ nói. Nếu bạn xúc động, lệ chảy ròng ròng mà không thành tiếng, thì bạn cứ khóc cho thỏa đi, rồi rán diễn hết cảm xúc của bạn.
Gặp nhau lần này là lần cuối. Từ đây sẽ vĩnh biệt. Bạn nói chuyện với mọi người, nói về chính bạn, kể lể những lỗi lầm, những nỗi buồn rầu của bạn, về tình ái, ước vọng của bạn. Lúc này không cần phải tự che chở, phải núp sau một cái vỏ cứng nữa. Gặp mặt họ lần cuối cùng, bạn có thể lộ hết chân tướng ra, có thể tự khoe khoang, hoặc tự mạt sát, họ thương hại bạn hoặc cười bạn, khinh bạn thì cũng chẳng cần. Bạn dự đám táng của bạn thì còn đeo mặt nạ làm gì.
Thế là xong. Bạn trở về với thân thể còn sinh khí của bạn. Nhìn nhận nó đi, tôn trọng nó đi.
Cảm thấy sinh khí nó tràn trề trong đó.
Cử động các ngón chân.
Duổi tay ra.
Nháy mắt.
Quay đầu.
Để ý tới dòng máu lưu thông trong mình.
Thấy tim đập.
Nói lớn tên bạn lên. Rồi ngồi dậy.
Lấy tay rờ mỗi bộ phận trên thân thể.
Nhìn khắp chung quanh trong phòng.
Để ý tới mười vật trong phòng.
Coi lại ngày và giờ xem đúng không.
Nuốt ba lần.
Duổi chân tay, vươn vai, thấy cơ thể bạn đầy sinh lực.
Đứng dậy, bước vài bước.
Thấy thân thể bạn cử động.
Nhìn một cái gì đẹp.
Hít một hương thơm mà bạn thích.
Rờ một vật mà bạn thích.
Vỗ tay năm lần.
Cắn vào một trái cây tươi.
Nhai lâu đi.
Rồi bạn làm thật mau thuật: "Giết con ma".
Bây giờ bạn lấy một tờ giấy và một cây viết kể lại hết thảy những điều mà bạn muốn nói, những việc mà bạn muốn làm khi bạn không có thân thể để có thể nói và làm (tức khi giả chết).
Đọc lại bảng kê khai đó.
Lựa lấy hai việc có tính cách xây dựng nhất.
Bắt đầu làm hai việc đó đi.
Làm ngay bây giờ.
Nếu bạn chịu gắng sức thì thuật này tất hiệu nghiệm.
Khi ta thay đời tàn nhẫn, vô lý, không sao hiểu nói thì ta tự hỏi: "Đời có ý nghĩa gì không?". Và đời thường tặng ta một lời đáp nhiều ý nghĩa.
Khi bạn thấy một thuật có vẻ tàn nhẫn, vô lý, không sao hiểu nổi, bạn tự hỏi: "Để làm gì đây?" Tôi có thể đưa ra một chuỗi câu đáp có tính cách tâm lý, sinh lý, triết lý... nhưng những câu đáp như vậy đều không đi thẳng vào vấn đề. Những thuật trong cuốn này giúp bạn sống sung sướng hơn và yêu người hơn, giúp bạn tự tìm ra được câu đáp của bạn.