← Quay lại trang sách

Chương 2240 Thân này như vỏ (4)

Lúc này, hai mắt của Phương Hạc Linh đã không còn đỏ hồng nữa, nhưng vẫn lấp lóe sự tàn nhẫn liều lĩnh: "Ta nguyện ý nỗ lực bằng tất cả những gì ta có thể nỗ lực, chỉ cần có thể có một chút xíu tác dụng trong quá trình giết chết hắn ta là được!"

Vương Trường Cát hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kiên quyết của gã.

Y nghiêm túc nhìn gã vài lần rồi hỏi: "Người cho ngươi môn kiếm thuật kia hẳn là rất mạnh, vì sao kẻ đó không giúp ngươi?"

"Người đó sẽ không giúp ta.

Phương Hạc Linh đắng chát lắc đầu: "Ngoại trừ Yến Tử, kẻ đó sẽ không quan tâm đến sống chết của bất kỳ người nào"

Tất cả mọi người trong tổ chức đều giống như đồ chơi của kẻ đó, đều có thể thay thế bất kỳ lúc nào. Ta muốn có được cái gì nhất định phải nỗ lực bỏ qua cái khác, nhưng cái gì có thể nỗ lực ta đều đã nỗ lực rồi.

Ta có thể làm bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm gì để đổi lấy thù lao kẻ đó ban cho. Nhưng gã thường xuyên mất trí nhớ, có đôi khi chính mình cũng không biết phải làm gì, cho nên không phải lúc nào cũng có nhiệm vụ. Tốc độ ta mạnh lên đã chậm lại, ta không thể chậm hơn nữa..."

Có đôi khi Phương Hạc Linh cũng không biết, rốt cuộc mình bị Yến Tử nhặt về Vô Hồi Cốc là may mắn hay là bất hạnh.

Đương nhiên gã có được nhiều năng lực cường đại hơn so với khi ở thành Phong Lâm.

Nhưng nhìn lại một thân này của mình...

Từ bỏ tái tạo lại đạo mạch bình thường, cưỡng ép cấy ép thần thông ác độc, kiếm thuật tuyệt hung tàn mình lại tàn người...

Thậm chí thân thể của gã cũng làm đại giá để Yến Xuân Hồi lần lượt "điều chỉnh" qua.

Lúc này gã đã người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Gã đã từng thấy được tấm gương rớt nước mắt của Yến Tử.

Mặc dù gã không khóc nổi, nhưng vẫn cảm nhận rõ rệt cảm giác chán ghét thân thể mình.

Vương Trường Cát quay người tiếp tục đi xuống.

Phương Hạc Linh còn nghĩ phải tranh thủ thêm một chút, nhưng hiện giờ quả thực không biết mình còn cái gì có thể lấy ra để mà tranh thủ.

Gã hơi thất lạc, xác thực không biết làm sao vượt qua được lạch trời.

Giống như thể, dù có nhảy nhót thế nào, cũng vẫn ở trong vũng lầy.

Cho dù giãy giụa thế nào đi nữa vẫn tối tăm không thấy mặt trời.

"Khoảng thời gian này ngươi cứ đi theo ta đi" Giọng nói của Vương Trường Cát truyền đến: "Chờ ta hiểu rõ tình trạng của ngươi rồi xem xem có thể giúp ngươi làm được chút gì không... Ngươi có thời gian không?"

"Có! Có!" Phương Hạc Linh đuổi sát theo sau.

Có người cho đến cuối cuộc đời, điều mình cầu mong cũng không thể đạt được, cũng không thể thực hiện được.

Có người kiên định tiến lên, đã sớm học được đi thong dong trong mưa gió.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Vương Trường Cát và Khương Vọng có thái độ tương tự đối với vận mệnh. Vương Trường Cát không tin trên thế giới có kỳ tích, bởi vì kỳ tích y mong đợi, đã không xảy ra ở thành Phong Lâm.

Mà Khương Vọng tin tưởng mình có thể làm được tất cả những điều mình muốn làm được, dù điều đó thoạt nhìn không có khả năng đến mức nào.

Bọn họ sẽ không trông chờ vào người khác.

Trong Kiến Ngã lâu. Dùng xong một món "Ngọc Long", người phục vụ lại dâng một đồ ăn đi lên lầu hai, tay cầm một đĩa thức ăn, trên đĩa thức ăn có năm ống tròn bằng gỗ, như giấu trong mây mù.

Gã đến gần trước bàn tròn, phân chia cho năm người đang ngồi mỗi người một cái ống.

Ăn xong "Ngọc Long", Khương Tước gia đã bắt đầu hoàn toàn tôn trọng bàn yến tiệc này.

Hắn tinh tế nhìn ống tròn bằng gỗ trước mặt này, nghiên cứu hoa văn điêu khắc xinh đẹp bên trên ống tròn—– đó là một bức tranh cá chép hóa rồng.

"Món đồ ăn thứ hai của tiệc này tên là 'Long Môn"

Thị nữ hầu chính để lộ toàn bộ ống tròn. Thế là, Khương Vọng nhìn thấy, bên trên cái bệ gỗ được điêu khắc thành hình hoa sen, một cửa lâu hai màu vàng và đỏ tinh xảo, có hình dạng và cấu tạo cổ xưa đang đứng thẳng.

Khí nóng lượn lờ, bồng bềnh như tiên.

Còn có một hương thơm thoang thoảng, khiến người ta thanh thản tâm thần, nghịch ngợm quấn quanh chóp mũi.

Thị nữ chia thức ăn giới thiệu: "Món bánh ngọt này, dùng tủy cá và trứng cá của cá Ngọc Long làm nguyên liệu chính, chế tác mà thành"

Nàng ta đưa đũa ngà tới: "Công tử, mời dùng"

Khương Vọng tiếp nhận đũa, mang theo một loại không đành lòng nhàn nhạt vì phung phí của trời, gắp lên phần chóp của toà Long Môn tinh mỹ này, thả vào trong miệng.

Rõ ràng là bánh ngọt có thể điêu khắc thành một tòa Long Môn, lẽ ra phải hơi cứng, nhưng khi đưa vào miệng lại tan ra trong nháy mắt.

Trong cảm giác mát rượi, thơm mềm của sữa dê, hắn thưởng thức được một loại hạt tròn nhỏ bé, có vẻ ấm áp, một viên tiếp một viên nổ tung trên đầu lưỡi.

Loại nổ tung này cực kỳ mềm mại, giống như đang xoa bóp đầu lưỡi của ngươi.

Chỉ một thoáng, vị thơm ngọt đã tràn đầy.

Cảm giác kỳ diệu chiếm lấy tất cả cảm nhận trong thời khắc này.

Khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.

Là cá chép hóa rồng, thiên hạ nổi danh.

Là mười năm mài kiếm, sương hoa chiếu khắp.

Khoảnh khắc sau cảm giác biến mất, Khương Vọng lại có một loại xúc động muốn rút kiếm nhảy múa.

Hay cho một tòa Long Môn! Khương Vọng thực tủy tri vị, động đũa cực nhanh, cũng không bởi vì nhiều người đang ngồi như vậy mà bó tay bó chân.

(Thực tuỷ tri vị: ăn một lần thấy ngon, và muốn ăn thêm lần nữa)

Ăn đến hài lòng, ăn đến tự tại.

Dù không ưu nhã thong dong được như Tả Quang Thù, nhưng tự có một loại tùy tính tự nhiên.

Sau khi hắn nhanh chóng ăn xong một phần bánh ngọt của mình, còn hiền lành nhìn Tả Quang Thù một cái.

Tả Quang Thù quen dùng bữa bằng tay trái, lúc này đang cầm một cái thìa ngọc, chậm rãi ăn bánh ngọt Long Môn.

Bất động thanh sắc nâng tay phải lên, cánh tay để ngang trên bàn.

Trong khoảnh khắc đã xây lên một bức tường cao giữa mình và đại ca tốt...

Khương Vọng bày tỏ tiếc nuối với sự tin tưởng giữa người với người.

Từ sự tôn trọng đối với một bữa tiệc thức ăn ngon này, Khương Vọng cũng không lên tiếng.

Yên lặng chờ bốn người khác đều ăn xong, chờ người phục vụ tới lấy đi năm phần bộ đồ ăn, rồi đi xuống lầu.

Đồ ăn mới đi lên.

Người phục vụ mới tới trên lầu này, tay nâng một khay lớn có màu vàng rực rỡ, ánh sáng lấp lánh như được tẩy sạch, một tòa cung điện thu nhỏ đang tọa lạc trên khay!

Khương Vọng nghĩ đến, ước chừng đây có thể lại là một loại bánh ngọt.

Mà người phục vụ dâng đồ ăn đem đặt cái khay lớn vàng rực rỡ này lên bàn tròn, lập tức khiến mọi người đang ngồi thấy được chỗ tinh xảo của nó.

Một tòa cung điện này, phức tạp lại tinh xảo.

Đình đài lầu các, không một chỗ nào không thật.

Thần tướng tiên nữ. Không một hình nào không linh động.

Càng có tiên khí lượn lờ, chảy quấn quanh điện.

Khương Vọng vô ý thức nghĩ đến Vân Đỉnh Tiên Cung trên không Ngũ Phủ Hải của mình, nhưng lại âm thầm lắc đầu...

Toà phế tích kia nào có xứng?