Chương 2245 Cửu Chương ngọc bích (2)
Ta nắm chắc rất tốt mà? Tả Quang Thù không phục nói: "Mỗi lần nàng tìm ta, ta đều nghe nàng. Ta rảnh rỗi cũng thường đi tìm nàng. Mỗi lần nếu đi đâu, ta cũng chưa từng quên mang lễ vật về cho nàng" Khương Vọng nghẹn lời, lại nói: "Ta nói là nắm chắc! Nắm chắc, đệ hiểu không?"
Hắn nghiêng người mà trông, nói như ông cụ non: "Người tuổi trẻ bây giờ, đều không ổn định. Thế đạo này lại thay đổi rất nhanh, đính hôn rồi lại tan, chỗ nào cũng có. Nơi có thể nói quyết chí thề không đổi đâu? Phải bái đường thành thân chân chính, có danh phận vợ chồng, mới xem như nắm chắc. Ngươi đã hiểu chưa?"
Tả Quang Thù suy nghĩ, rồi hỏi: "Huynh rất hiểu sao?"
Khương tước gia nghẹn lời một lát.
"Đứa trẻ xúi quẩy!" Hắn hất tay Tả Quang Thù lên: "Không nghe lời đại ca, chịu thiệt thòi ở trước mắt. Đệ cứ chờ mà hối hận đi thôi!"
"Ta không phải không nghe? Tả Quang Thù khá oan ức: "Nhưng ta mới mười sáu tuổi, mười sáu đã phải thành thân rồi sao?"
Khương tước gia khẽ nói: "Mười sáu cũng không coi là quá sớm. Có chí không ở tuổi lớn hay không, đệ có hiểu không?"
"Vậy Khương đại ca, huynh bao nhiêu tuổi rồi?" Tả Quang Thù hỏi.
Xe ngựa chạy trên đường dài.
Trường Tương Tư kêu lên trong vỏ.
Sau ba hơi thở, Khương Vọng quyết định hoàn toàn quên sạch đề tài này.
"Lại nói..." Lúc này, hắn đã hoàn toàn mất men say, suy tư nói: "Vừa rồi Khuất Thuấn Hoa nói muốn đi gặp Nguyệt thiền sư... Đệ có đã biết đó là ai không?"
Khương đại ca không nói chuyện thành thân nữa, Tả Quang Thù cũng vui vẻ, nhẹ nhõm, thuận miệng nói:
"Nguyệt Thiên Nô đó, tỷ tỷ Khuất gia mời nàng đến trợ quyền trong Sơn Hải Cảnh.
Nguyệt Thiên Nô? Tên này lại thật kì lạ...
"Thực lực người này thế nào?" Khương Vọng nghiêm túc hỏi: "Am hiểu cái gì, không am hiểu cái gì, ngươi biết không?"
"Thực lực chắc sẽ không quá kém, Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong..." Tả Quang Thù nói đến đây thì dừng lại, hơi hoài nghi, nói: "Huynh muốn làm gì?"
"Phân tích đối thủ. Khương Vọng nói như chuyện đương nhiên: "Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng!"
Tả Quang Thù kinh ngạc đến ngây người.
Đây là người gì vậy.
Vừa rồi còn khuyến khích ta và Khuất Thuấn Hoa tranh thủ thời gian thành thân, sao chớp mắt lại là đối thủ rồi?
"Nghĩ gì thế?" Khương Vọng đưa tay phất qua trước mặt Tả Quang Thù: "Không phải còn chưa thành hôn sao?
Vậy thì các đệ vẫn là người của hai nhà, trong Sơn Hải Cảnh, chúng ta cạnh tranh công bằng! Nói đi, Nguyệt Thiên Nô kia có lai lịch gì?"
Tả Quang Thù ngẩn ngơ, vẫn ngoan ngoãn nói: "Là cao đồ của Tẩy Nguyệt am"
"Tẩy Nguyệt am?"
"Một tông môn lớn ở Bắc Vực, trước kia Khuất gia kết tình bằng hữu. Khương đại ca có biết tông môn đó không?"
"A, không quá quen thuộc "Phái này tương đối thần bí, vào đời không sâu. Cho nên so ra, thanh danh không hiển hách như vậy, nhưng gốc gác vẫn ở đó, không yếu..." Tả Quang Thù giải thích, lại khuyên nhủ: "Khương đại ca, huynh đừng đi thử bản lĩnh của người ta nữa."
"Vậy được rồi, nếu đệ đã nói vậy"
Tả Quang Thù vui vẻ gật đầu, lại sững sờ.
Ai, lần này dễ nói chuyện như vậy?
"Nói một chút về những người khác đi! Hôm nay ta giao đấu với Hạng Bắc, người nên biết, chắc chắn đều đã biết. Khương Vọng hỏi: "Lần này những người nào tham dự Sơn Hải Cảnh?"
"Người huynh đều đã quen biết. Tả Quang Thù nói.
Khương Vọng suy nghĩ: "Đấu Chiêu, Chung Ly Viêm, Ngũ Lăng, Hạng Bắc, ngươi, Khuất Thuấn Hoa, Sở Dục Chi?"
Tả Quang Thù khẽ gật đầu.
"Sơn Hải Cảnh tổng cộng chỉ có bảy danh ngạch ra trận?"
"Cơ hội tiến vào Sơn Hải Cảnh, dựa vào Cửu Chương ngọc bích mà có được. Lần này chính là bảy người chúng ta" Tả Quang Thù nói, lấy ra một khối ngọc bích khắc hoa văn phượng hoàng trắng như tuyết từ trong lòng, đưa cho Khương Vọng: "Mỗi người có được Cửu Chương ngọc bích, ngoài mình ra, còn có thể dẫn một người cùng tiến vào Sơn Hải Cảnh. Đó cũng chính là người trợ quyền mà chúng ta nói đến Khương Vọng nhận lấy khối ngọc bích này, xem xét tường tận trong xe ngựa.
Khối ngọc bích này lớn chừng một bàn tay, toàn thân trơn bóng không tì vết, góc viền có khắc hoa văn phương hoàng. Có một loại sức mạnh mơ hồ chảy trong đó, khiến cho nó có cảm giác linh động. Nhưng nếu nghiên cứu kỹ, lại không biết lực lượng kia ở đâu.
"Nó không phải tên là Cửu Chương ngọc bích sao? Làm sao chỉ có bảy danh ngạch?" Khương Vọng thuận miệng hỏi.
"Từ ban đầu có chín khối, nhưng sau này mất đi hai khối" Tả Quang Thù giải thích, đưa tay nhấc rèm xe, mở ra cửa sổ xe ngựa: "Huynh dùng ánh nắng chiếu vào xem, rồi lại nhìn.
Thế là Khương Vọng đặt khối ngọc bích này dưới ánh mặt trời, sau khi cầm về, có chữ viết ẩn hiện bên trên ngọc bích, rõ ràng là một bài thơ phú, dùng chữ Sở mang phong cách hoa thể khắc lên, bài thơ này tên là "Quất tụng"
Nó nói "Hậu hoàng gia thụ, quất lai phục hề.
Thụ mệnh bất thiên, sinh nam quốc hề.
Thâm cố nan tỷ, canh nhất chí hề.
Lục diệp tố vinh, phân kỳ khả hỉ hề..."
(Trích trong bài thơ "Quất tụng" thuộc "Cửu chương" của nhà thơ Khuất Nguyên Dịch nghĩa:
Cây quýt thiên địa dựng dục, sinh ra đã thích ứng khí hậu phương này, Vâng chịu sứ mệnh không đổi của loài cây, vĩnh viễn sống ở Nam Sở, Ngươi cắm rễ sâu, khó mà di chuyển, quyết chí một lòng dường nào, Lá xanh biếc, hoa thuần khiết, ý thái rực rỡ, đáng mừng làm sao... )
Chữ viết trong thiên hạ vốn là một nhà, đều sinh ra vì thuật đạo. Từng chứng kiến người tu hành đạo chữ, học chữ viết các quốc gia, cũng không chậm chút nào. Khương Vọng đau khổ học thuộc "Sử đao tạc hải", càng sẽ không lạ lẫm với chữ Sở thông dụng ở Nam Vực.
Bài thơ phú này tươi mát thanh tú, có một phong cách riêng, đặt ở đâu cũng là tác phẩm tuyệt diệu.
Nhưng Khương tước gia không có năng lực giám định và thưởng thức thơ phú gì, chỉ cảm thấy...
Dù sao cũng hay hơn đại tác phẩm của Hứa Tượng Càn.
Thì ra là như thế.
"Hai chương mất đi là chương nào?" Khương Vọng tò mò hỏi.
" 'Ai Dĩnh và 'Bi hồi phong"
(Hai bài thơ này đều nằm trong "Cửu chương" của nhà thơ Khuất Nguyên)
'Ai Dĩnh'?" Tên bài thơ này khiến Khương Vọng cảm thấy hứng thú.
Dĩnh chính là đô thành của Sở, thành của vương giả, có cái gì mà bi thương?
"Là thơ truy điệu do tiên hiền sáng tác trong lịch sử, sau khi Dĩnh Đô bị đánh hạ. Tả Quang Thù nói, không kìm lòng nổi mà ngâm tụng: "Chim bay về cố hương, cáo chết ắt hướng đồi.