Chương 2249 Ta xem anh hùng thiên hạ (3)
Từ sau yến tiệc ở Hoàng Lương đài, Khương Vọng và Tả Quang Thù lại chưa ra khỏi công phủ một bước.
Mỗi ngày tu hành, luận bàn, điều trị.
Chỉ cầu lấy trạng thái trọn vẹn nhất, tiến vào Sơn Hải Cảnh.
Điều khiến Khương Vọng cảm thấy hạnh phúc là Hoài quốc công thỉnh thoảng sẽ bớt thời gian tới giảng bài.
Từ hung đồ Đại Tề đến tiền bối Quan Diễn, từ triều nghị đại phu Dịch Tinh Thần lại đến Hoài quốc công Đại Sở, Khương Vọng "Ăn cơm trăm nhà" về việc tu hành, vô cùng giỏi lợi dụng loại cơ hội này. Từ sớm trước kia, vì bổ sung xong cơ sở, hắn cũng từng lĩnh giáo những người bạn Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Tả Quang Thù không ít, căn bản không tồn tại vấn đề không mở miệng được.
Chẳng qua theo thực lực tăng lên, những người bạn này đã dần dần không thể mang đến quá nhiều sự trợ giúp... Càng nhiều hơn là không ngừng để dò xét bản thân thông qua chiến đấu, tìm kiếm vấn đề của chính mình để cải tiến.
Đối với Khương Vọng, loại thời gian có cường giả chỉ điểm này chính là người quá đói được ăn chán chê cả ngày, hạnh phúc không biết dường nào.
Trong thời gian tươi đẹp như thế, rốt cục nghênh đón ngày mười sáu tháng hai, ngày Sơn Hải Cảnh mở ra.
Hai người ngồi đối diện nhau trong thư phòng của Tả Quang Thù.
Hoài quốc công phủ chính là một trong những nơi an toàn nhất Sở quốc, bọn họ lại không cần nhọc lòng chuyện sau khi Sơn Hải Cảnh kết thúc.
Cửu Chương ngọc bích được khắc "Quất tụng", được Tả Quang Thù giữ trong tay. Hai người yên lặng chờ đợi một khắc này thời cơ đến.
"Lúc đầu đệ mời ai trợ quyền?" Khương Vọng đột nhiên hỏi.
Tả Quang Thù ngẩng đầu: "Vì sao huynh lại hỏi chuyện này?"
"Nhớ tới, nên thuận miệng hỏi một chút.
"Là một vị thiên kiêu trong thư viện Mộ Cổ, đã bồi thường đầy đủ rồi, Khương đại ca không cần lo lắng" "Ta không lo lắng... cho bao nhiêu?"
Tả Quang Thù:...
Khi đang nói chuyện, Cửu Chương ngọc bích trong tay Tả Quang Thù bỗng nhiên toả ánh sáng ngời.
Dưới sự cố ý của Tả Quang Thù, ánh sáng này cũng bao phủ Khương Vọng.
Ánh sáng quấn thành một vòng, vừa hay vây quanh hai người.
Rồi lại tự kéo dài, hình thành một cột sáng có hình dáng ống tròn.
Khương Vọng và Tả Quang Thù lại thành người trong lồng.
Ánh sáng vốn trắng lóa, đột nhiên biến thành đủ mọi màu sắc. Mảnh vỡ cảnh vật đếm không hết chảy quanh người, nhưng căn bản cũng không nhìn rõ chúng miêu tả cái gì, trông khá kỳ quái.
Sau đó, chúng lóe lên rồi biến mất, biến mất không còn tăm hơi trong thư phòng.
Lão công gia cùng ở phủ quốc công, ngồi trong thư phòng của mình, ngẩng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ.
Trong cột sáng kỳ quái, Tả Quang Thù lớn tiếng hỏi: "Huynh biết cái gì gọi là Sơn Hải Cảnh không?"
"Cái gì."
Khương Vọng chỉ kịp mở miệng thốt ra hai chữ, cảnh vật trước mắt đã bất ngờ thay đổi, mà lỗ tai cũng bị triều âm thanh phủ kín!
Ram Rầm!
Biển vô biên vô hạn.
Màu xanh thẳm mênh mông bát ngát.
Khương Vọng đã từng thấy biển, trên đài Thiên Nhai còn có hồn phách hắn chôn vùi, đến nay thanh danh của hắn vẫn lưu truyền khắp quần đảo ven biển.
Nhưng nhìn thấy vùng biển trước mắt này, rộng lớn vô ngần, xa xôi vô tận.
So ra, quần đảo ven biển lại thật chật hẹp.
Nước biển trong vắt, có thể thấy được cả cá bơi, san hô, thế giới dưới nước phong phú yêu kiều.
Mặt biển xanh thẳm, giống như một tấm gương vô biên vô hạn.
Mà trời...
Ngẩng đầu nhìn trời, vạn dặm ráng mây vương khắp bầu trời, tựa như một bức tranh được trải ra. Từng ngọn núi lơ lửng, thò vào trong ráng mây, như ẩn như hiện ở cuối tầm mắt.
"Đây là Sơn Hải Cảnh!"
Toàn thân Tả Quang Thù bị khói màu lam nhạt bao phủ. Y đứng lơ lửng mà, giọng nói khó nén rung động. Khương Vọng ở một bên cũng khởi động Vô Ngự Yên giáp, dùng Yên giáo màu đỏ rực che thân, lập tức xoá sạch Trọng Huyền lực kinh khủng trong Sơn Hải Cảnh.
Quả thực là Sơn Hải Cảnh tràn ngập tầm mắt.
Tả Quang Thù hỏi: "Huynh đã từng dương danh ở vùng biển, biển nơi đó, so với chỗ này thì thế nào?"
"Ven biển không rộng lớn bằng nơi này. Còn về biển cả, sau chuyến đi Mê Giới, ta còn chưa từng đi xem. Nhưng hoàn cảnh chắc hẳn rất ác liệt, không đẹp bằng nơi này. Khương Vọng vừa quan sát hoàn cảnh bốn phía, vừa trả lời.
Tả Quang Thù chậm rãi bay xuống, hai chân đạp trên mặt biển, mượn nhờ sức nước, nhanh chóng nắm chắc hoàn cảnh quanh mình.
Khương Vọng cảm giác nguyên lực nơi này, điều chỉnh tinh tế trạng thái cơ bắp, gắng đạt tới mức thích ứng quy tắc Sơn Hải Cảnh nhanh nhất, miệng nói: "Đệ nói đệ cần gì, phải vào Sơn Hải Cảnh mới có thể biết. Hiện tại đệ đã biết chưa?"
"Tương truyền Hoàng Duy Chân để lại hết thảy của ông ấy ở đây. Bí mật Thần Lâm của ông ấy, Cửu Phượng chương, của cải, tuyệt học của ông ấy... cho nên mới có nhiều người chạy theo như vịt như vậy"
Tả Quang Thù nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Hiện tại còn không biết lần này cái gì sẽ xuất hiện... Nhưng ta đương nhiên muốn có Cửu Phượng chương nhất.
Mỗi người đều có "Chân" của mình, không cách nào thuật lại bằng ngôn ngữ, không cách nào ghi chép bằng chữ viết, không ai giống ai. Cho nên, dù cho có thể để lại Động Chân đạo, cũng không có tác dụng quá lớn đối với kẻ đến sau. Trên Động Chân thì càng không cần nói.
Làm cảnh giới khởi đầu của thượng tam cảnh, Thần Lâm cảnh là bước nhảy vọt của bản chất sinh mệnh, trực tiếp phá vỡ giới hạn tuổi thọ trời sinh.
Bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân chính là kinh nghiệm tu hành quý giá nhất mà hắn có thể để lại.
Nghe thấy Tả Quang Thù nói những chuyện này, Khương Vọng còn tưởng rằng y sẽ chờ mong bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân, không ngờ lại là Cửu Phượng chương.
Hắn không khỏi nói: "Đã sớm nghe đệ nói về Cửu Phượng chương nhưng ta còn không biết Cửu Phượng chương là cái gì?
"Đây là một môn công pháp, cũng là một tín vật, hoặc là một môn thần thông. Hay có thể nói, nó là chìa khoá mở ra thần thông Cửu Phượng. Cụ thể hơn, ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết người tu hành công pháp một đời trước nhất định phải chết rồi, nó mới có thể hiển hiện ở một nơi nào đó một lần nữa. Tả Quang Thù giải thích: "Cho nên môn thần thông này là độc nhất vô nhị"