Chương 2257 Nhắm mắt thì tối (1)
Thực sự đáng tiếc vì minh châu bị long đong? Khương Vọng nói như cảm thán.
Tay cầm Hồng Trang Kính, chiếu sáng phạm vi năm mươi dặm.
Phạm vi này đã không coi là nhỏ, nhưng ở trong Sơn Hải Cảnh bát ngát vô bờ, thực sự cũng không bao phủ được gì.
Ví dụ như những phù sơn ẩn hiện trong tầm mắt, trông giống như không quá xa, nhưng nếu thật sự muốn tới gần, thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian. Giống như ngẩng đầu nhìn lên trời, mây mù đều ở trong tầm mắt, nhưng muốn chạm đến, lại không phải tùy tiện bay lên mấy trăm trượng thì có thể làm được.
Cái gọi là vọng sơn bào tử mã (1), nói gì đến ráng mây trên trời cao.
(1) Vọng sơn bào tử mã: nhìn núi mà chạy thì phi chết ngựa, có nghĩa là đã nhìn thấy núi rồi, nhưng muốn chạy đến thì phải đi một quãng đường rất xa)
Phi hành trên mặt biển, tầm mắt gần như không có vật che chắn, mắt thường của tu sĩ siêu phàm nhìn thấy càng xa hơn năm mươi dặm. Ở trong tình thế như vậy, năng lực dò xét của Hồng Trang Kính không có mấy đất dụng võ.
Tả Quang Thù tưởng rằng hắn đang nói về Vô Ngự Yên giáp của y, buồn buồn nói: "Ta có thể gia nhập một số bộ phận ẩn giấu tung tích, để Yên giáp trở nên không màu trong suốt, vậy thì sẽ không nổi bật.
Khương Vọng thuận miệng trả lời một câu: "Nhưng dao động lực lượng của bản thân Vô Ngự Yên giáp phải hấp dẫn sự chú ý của cường giả hơn vẻ ngoài của nó chứ?"
"Vậy ta lại thêm vào một phần đạo quyết ẩn giấu dao động lực lượng" Tả Quang Thù nói.
Dưới tình huống giữ lại công năng vốn có của Vô Ngự Yên giáp, lại thêm vào bộ phận ẩn giấu tung tích, và bộ phận ẩn giấu dao động lực lượng, không nói đến việc này khó làm đến mức nào, có thể nghĩ đạo thuật cuối cùng cũng cồng kềnh mức nào.
Khương Vọng không phủ định y, chỉ nói: "Vậy đệ sẽ cần không ít thời gian... vẫn nên chờ sau khi Sơn Hải Cảnh kết thúc rồi hãy nói"
Tả Quang Thù không nói nữa.
Quả thực không có mười ngày nửa tháng, sẽ không hoàn thành cải tạo một môn đạo thuật như vậy. Bởi vì Vô Ngự Yên giáp vốn là thiết kế tinh tế nhất của y, bất cứ một chút thay đổi nào cũng vô cùng gian nan.
Sự biến hóa ngày đêm của Sơn Hải Cảnh là do Chúc Long khống chế, Chúc Long cũng là một trong những tồn tại mạnh nhất ở nơi đây. Mở mắt thì sáng, nhắm mắt thì tối.
Ban ngày còn tàm tạm, vào ban đêm Khương Vọng và Tả Quang Thù đều không dám cao giọng nói chuyện, rất sợ quấy nhiễu giấc ngủ của vị đại nhân Chúc Long kia mặc dù thật ra bọn họ rất khó làm được điều này.
—— Không thấy con Quỳ Ngưu kia gần như kêu rách trời, mà vẫn không gặp Chúc Long bị đánh thức.
Ban đêm vẫn là ban đêm, nhắm mắt vẫn là nhắm mắt.
Điểu rõ ràng là không phải tất cả mọi người đều có thể nhanh chóng học được khiêm tốn giống như tổ hai người Yên giáp.
Khương Vọng bỗng nhiên nghiêng người, nhìn về phương xa.
Trong tầm mắt, hai bóng người bay trên trời cao, nhanh chóng đến gần, khí thế hùng hổ, gần như hoàn toàn không che lấp, cho thấy sự tự tin mạnh mẽ.
"Chung Ly Viêm!" Tả Quang Thù lập tức nhắc nhở.
Cùng lúc hai người Khương Vọng nhìn thấy đối phương, đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ... Đột nhiên tăng tốc!
Không có một câu đối thoại, chiến đấu bắt đầu trong nháy mắt.
Tả Quang Thù vừa động hai tay, ấn lên mặt biển từ xa. Trong sóng biển rung chuyển, hai con Thủy long màu xanh thẳm nhảy lên, ngửa mặt lên trời ngâm dài!
Râu, sừng, vuốt, đuôi, không một điểm nào không rõ rệt.
Cách khoảng cách cực kỳ xa xôi, thậm chí chỉ vừa có thể thấy rõ mặt đối thủ, đạo thuật hệ thuỷ của y cũng đã bắt đầu biểu hiện uy năng, cắn xé đối thủ.
Trong hoàn cảnh thủy nguyên dư thừa, Hà Bá vốn là thần!
Cả hai người đánh tới từ phía đối diện, khí thế đều bất phàm. Người bên phải kia, áo bào ống tay rộng, đai ngọc túi thơm, nắm một chiếc quạt xếp trong tay, mặt mày tiêu sái, rất có hương vị công tử phóng đãng. Đó chính là thiên kiêu Lý quốc, Phạm Vô Thuật, lãng tử quay đầu điển hình trong truyện.
Tay mở quạt xếp, nhẹ nhàng hạ xuống, một bước, đạp trên đầu rồng.
Tạch tạch tạch.
Lấy bàn chân hắn ta làm điểm xuất phát, con Thủy long màu xanh thẳm kia nhanh chóng đông thành tượng băng.
Băng lan tràn với tốc độ khủng khiếp, trong nháy mắt đã bao trùm con Thủy long vọt thẳng lên bên cạnh, thậm chí là mặt biển.
Hai con Thủy long, một mảnh biển đều biến thành băng.
Lấy một chân này của Phạm Vô Thuật này làm điểm bắt đầu, mặt băng không ngừng mở rộng, khí sương lạnh nhanh chóng vọt tới phía Tả Quang Thù và Khương Vọng.
Trong chốc lát, sương giết trăm dặm!
Đông cứng vùng biển gần đó, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất để hạn chế thần thông Hà Bá trong Sơn Hải Cảnh.
Nhưng muốn làm được điểm này, lực lượng thể hiện ra phía sau càng không thể khinh thường.
Mà Chung Ly Viêm râu ngắn mắt ưng, căn bản không nhìn hai con Thủy long kia chút nào, hoàn toàn giao hoàn cảnh chiến trường cho Phạm Vô Thuật quét dọn.
Hắn ta chỉ vọt tới trước. Biển rộng mênh mông, lấy một tầng sương lạnh làm ranh giới, sương trên đó lạnh đến thấu xương, dưới nó, sóng dữ trào lên. Phạm Vô Thuật đông lạnh trăm dặm quả thật là lãng tử quay đầu, phóng khoáng ngông ngênh.
Tả Quang Thù ngự thuỷ cưỡi biển càng là quý công tử Đại Sở, xuất sắc sánh ngang. Chung Ly Viêm hai tay nắm trọng kiếm, bay trên băng sương, như đại bàng bay trên bầu trời. Hắn ta tiếp cận đối thủ với tốc độ khủng khiếp, xương cốt trên thân phát ra tiêng nổ vang dày đặc như rang đậu, trăm ngàn âm thanh nổ thành một tiếng, sau đó chém xuống một kiếm từ trên cao−− Hai trăm linh sáu khúc xương toàn thân cùng tấu thành một tiếng.
Cũng chồng lên tất cả lực lượng va chạm vào nhau.
Thế là bùng nổ.
Đây là cực hạn của lực lượng.
Là trọng kiếm đánh sập núi.
Kiếm khí nặng nề như núi non xé mở không gian, đánh tới Tả Quang Thù đang không ngừng ngự thuỷ đánh vào tầng băng.
Như Chung Ly Viêm không chút để ý hai con Thủy long kia, Tả Quang Thù cũng không ngẩng đầu lên.
Bởi vì đã có một bộ áo xanh vượt không mà lên, xuất hiện phía trước y, bắt đầu từ bên trái, kéo ra một đường chia cắt thiên địa.
Một kiếm quét ngang!
Mười năm thất vọng, một kiếm xoá sạch.
Nhân Đạo Kiếm Thức sắc bén vô song.