← Quay lại trang sách

Chương 2261 Thích ăn trái tim trí giả (2)

Ngươi luôn mồm nói muốn chia sẻ Bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân với ta!" Phạm Vô Thuật gần như gào lên, tức sôi người.

"A, đừng kích động" Chung Ly Viêm khoát tay, vừa giống như giải thích, lại giống như bỏ qua: "Ta tùy tiện nói chút thôi, ngươi đừng coi là thật.

Phạm Vô Thuật tiếp tục ép hỏi: "Câu nào tùy tiện nói?"

"Ngươi phiền chết rồi. Chặt Đấu Chiêu và đoạt Bí mật Thần Lâm lại không có xung đột.

Phạm Vô Thuật không buông tha: "Dù sao cũng phải có việc ưu tiên chứ? Việc nào trước, việc nào sau?"

Thấy dáng vẻ gần như sắp nổ tung của hắn ta, Chung Ly Viêm nghĩ một lát, mới lên tiếng: "Trên lý luận, thì tất nhiên là Bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân quan trọng nhất, ưu tiên nhất! Ta đã nói chia sẻ cùng ngươi, thì sẽ không lừa ngươi. Đương nhiên, nhưng trong khi hành động cụ thể, nhất định là đụng phải Đấu Chiêu trước, thì chúng ta chặt Đấu Chiêu trước, gặp được Bí mật Thần Lâm trước thì đoạt Bí mật Thần Lâm trước. Nếu Đấu Chiêu và Bí mật Thần Lâm cùng ở đó, để bảo đảm cướp được Bí mật Thần Lâm, chúng ta chắc chắn phải giải quyết uy hiếp Đấu Chiêu này trước.

"Vậy thì còn tạm được!" Phạm Vô Thuật hài lòng gật đầu.

Tổ hai người thù dai cứ vừa "Thảo luận", vừa truy tìm tung tích của Quỳ Ngưu như vậy.

"Nếu không bỏ đi thôi?"

Giữa hư không, có một âm thanh buồn buồn nói: "Mẫu thân nói, ăn đồ đần sẽ trở nên ngốc hơn.

"Vậy hai người đằng sau kia thì sao?" Một âm thanh khác hỏi.

"Hai người kia càng ngốc, đến cả phương hướng cũng không tìm được. Ăn sẽ trực tiếp trúng độc.

"Đi thôi, đi thôi. Một âm thanh sau thở dài.

Một con viên hầu hai đầu bốn tay, thân dài hơn một trượng, hai cái đầu nói chuyện với nhau. Liên tục nhảy mấy lần trong hư không, nó đã rời xa vùng biển này.

"Sơn Hải Cảnh dị thú chí" có viết: Núi non có thần, gọi là "Niệm Chính". Thân vượn mặt đỏ, hai đầu nói nhau, bốn tay xé trời, thường lấy hư không làm đường. Thèm ngủ, thích ăn trái tim trí giả. Niệm chính lặn trong hư không, khi lại nhìn ra ngoài, nơi đây đã là một nơi khác trong Sơn Hải Cảnh.

Bọn chúng mai phục niệm khí ở rất nhiều nơi trong Sơn Hải Cảnh, một khi bị động đến, lập tức có thể được thông báo, sau đó chạy đến ăn.

Phù Sơn trước mắt, phong cảnh đẹp đẽ.

Trên núi có rừng đào, hoa đào đang nở rộ tươi đẹp.

Trong rừng đào, có hai người đang đi.

Một người mặc hoa váy, dáng vẻ xinh đẹp, trong lúc đi lại, dường như có một loại nhịp điệu, nàng còn động lòng người hơn cả hoa đào. Thân hình của nàng đã coi là cao gầy, người bên cạnh càng cao hơn một cái đầu.

Đầu đội áo choàng, toàn thân quấn trong trường bào màu xám, hoàn toàn không nhìn ra thân thể.

Khoảng cách giữa mỗi bước đều vừa đúng bằng nhau, giống như trước khi bước ra bước đầu tiên, nàng ta đã chia cắt con đường phía trước rõ ràng.

"Thế nào?" Đầu bên trái của Niệm Chính hỏi.

"Nếu không thì bỏ đi thôi?" Đầu bên phải trả lời buồn bã ỉu xìu: "Một người không ăn được, một người không đủ ǎn."

"Sao ngươi chỉ biết nói bỏ đi thôi? Còn có thể cho ta sống tiếp hay không?" Đầu bên trái rất không cam lòng:

"Muốn đi thì chính ngươi đi đi!"

Đầu bên phải cũng bắt đầu bực: "Đi thì đi!"

Con vượn hai đầu bốn tay, mỗi cái đầu hướng về một phía, so sức lực thật lâu ở chỗ cũ.

"Được rồi, ta lui một bước. Đầu bên trái rất lấy đại cục làm trọng mà nói: "Nếu bắt được, cho ngươi cắn miếng đầu tiên"

"Nếu không bỏ đi thôi? Cảm giác không bắt được.."

"Ngươi lại nói với ta là bỏ đi rồi? Có tin ta cắn ngươi hay không?"

"Được thôi, được thôi. Đầu bên phải chịu thua, nói: "Chúng ta đi bắt - "Lục soát núi!" Đầu bên trái khí thế hùng hổ.

"Nếu không bỏ đi thôi? Oáp... Ta buồn ngủ quá.

"Ngươi đừng ngáp vào lúc này cho ta! Oáp."

Vượn hai đầu nằm lăn trong hư không, cứ qua loa ngủ mất như vậy.

− ai, người đâu rồi?"

Một mặt khác của Phù Sơn, hai người lặng yên không một tiếng động bay xa.

Sau khi đến khoảng cách nhất định, họ càng bay càng nhanh.

"Đáng tiếc, ngọn núi này là núi gì, trên núi có trân vật gì, đều không kịp điều tra ra. Giọng Khuất Thuấn Hoa ẩn chứa tiếc nuối.

"Con dị thú kia đuổi tới rồi sao?" Người mặc áo bào xám chỉ lãnh đạm hỏi.

Đây là một giọng nữ vô cùng tiêu chuẩn, giống như khàn hơn đôi chút, mảnh hơn đôi chút đều rất không thỏa đáng. Nhưng tiêu chuẩn đến mức như thế, lại không thể xem như dễ nghe.

Ngoài ra, không biết có phải vì rất ít nói chuyện hay không, lại có chút vướng víu cảm giác trong lời nói.

"Niệm Chính không nhìn thấy người, hẳn là lập tức đi ngủ. Khuất Thuấn Hoa nói rất chắc chắn.

"A, ra là vậy" Người áo bào xám nhàn nhạt lên tiếng, giống như căn bản không chút nào để ý tồn tại đủ để xé nát các nàng.

Khuất Thuấn Hoa lại đã sớm thành thói quen, chỉ nói: "Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta không thể chậm rãi thăm dò, nên trực tiếp đi Thiên Sơn... Nguyệt thiền sư, vẫn không có cách nào xác định phương hướng sao?" Nguyệt thiền sư quấn trong áo bào xám lắc đầu.

"Đến cả ngươi cũng không làm được... Xem ra mức độ mở ra của Sơn Hải Cảnh lần này vượt quá sức tưởng tượng" Khuất Thuấn Hoa lẩm bẩm nói: "Không biết Quang Thù có biết hay không" Hiển nhiên nàng vô cùng vững tin vào năng lực xác định phương hướng của Nguyệt thiền sư.

Sự thật Nguyệt thiền sư không có cách nào xác định phương hướng chính là phản ánh trực quan thế giới này không giống bình thường với nàng."Mức độ mở ra?" Nguyệt thiền sư hỏi.

"Mỗi lần phạm vi Sơn Hải Cảnh mở ra cũng khác nhau, cho nên thứ mà những người tham dự nhìn thấy, trải qua cũng đều không giống nhau. Năng lực xác định phương hướng của ngươi không liên quan đến hiện thế, chỉ cầu tại mình, theo lý thuyết thì không nên bị quấy nhiễu... Quy tắc của Sơn Hải Cảnh lại ảnh hưởng sâu đến bản thân người tham dự như vậy, thì đã tỏ rõ nó mở ra càng nhiều hơn.

Khuất Thuấn Hoa phân tích: "Ắt hẳn là Cửu Chương ngọc bích thất lạc đã trở về, lần này chắc chắn không chỉ có bảy chương mở ra Sơn Hải Cảnh. Không biết là 'Ai Dĩnh, hay là 'Bi Hồi Phong"?"

Hiển nhiên, nàng hiểu rõ Sơn Hải Cảnh sâu hơn Tả Quang Thù nhiều."Khác nhau ở chỗ nào?" Nguyệt thiền sư hỏi với giọng điệu bình thản.

Khuất Thuấn Hoa ngừng một chút, lắc đầu: "Có thể... Là không khác."Bên kia có tiếng gì?" Nàng đột nhiên hỏi.

Nguyệt thiền sư quay đầu theo tiếng, chỉ thấy ánh chớp lóe lên rồi đi xa.

"Quỳ Ngưu?" Khuất Thuấn Hoa hỏi.

"Ta cần càng nhiều tin tức.." Khi đang nói chuyện, Nguyệt thiền sư đã bay đi phía bên kia. Khuất Thuấn Hoa theo sát phía sau.

Sau khi bay nhanh chừng ba mươi dặm, Nguyệt thiền sư dừng lại."Là Quỳ Ngưu, nó đang đuổi giết một người. Nàng ta nói rất chắc chắn."Không, là hai người. Còn một người có vết tích quá nhạt... Ta gần như bỏ lỡ!" Trong giọng nói của nàng ta, lần đầu tiên có cảm xúc giống với kinh ngạc. Dường như có thể bị nàng ta "Bỏ lỡ", là một chuyện vô cùng khó khăn.