Chương 2284 Thần Ngục Lục Đạo, một mình vào trận (1)
Khương Vọng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy phía trên thiên khung, hai màu đen trắng kia cũng ngưng tụ thành một cánh cửa. Trên thiên khung, bên ngoài cánh cửa này, cũng là sương mù vô tận.
Trên trời xuất hiện một cánh cửa, dưới đất xuất hiện một cánh cửa.
Trái phải, trước sau đều xuất hiện một cánh cửa trắng đen.
Một màn cực kỳ quỷ dị này, không thể không khiến lòng người kinh sợ.
Có nên mở một cánh cửa không?
Phía sau cánh cửa kia... sẽ gặp phải thứ gì?
Khương Vọng không hiểu trận đạo, binh trận cũng không hiểu lắm, pháp trận lại càng không hiểu.
Tiên Thiên mê trận gặp phải ở trong Loạn Thạch Cốc Đoạn Hồn Hạp, cũng là theo sau đào tiền của Dư Bắc Đấu.
Giây phút này, chỉ có thể trước tiên ngưng tụ kiếm thế, tập trung tinh thần đề phòng, không hề có chút suy nghĩ phá trận nào.
Nhưng hắn cũng không hệ sợ hãi ủ rũ gì, ngược lại trận pháp đột nhiên xuất hiện này, bị hắn coi là tình thế hỗn loạn, là nơi Họa Đấu vương thú sắp đuổi đến gần, cũng bị cuốn vào trận này.
Vậy thì mặc kệ trận pháp này có đáng sợ thế nào, thì kết cục của nó cũng không thể tệ hơn việc bị Họa Đấu vương thú tiếp tục truy đuổi được.
Phải biết rằng, nếu không phải Thái Dần đột nhiên xuất hiện, quấy rối lung tung một trận, thì hiện tại nói không chừng hắn đã bị Họa Đấu nuốt chửng rồi.
Hắn mong chờ sự biến hóa.
Thái Dần đứng ngoài đại trận, tâm trạng rõ là rất tốt.
Hắn ta dọc đường chạy như điên đến đây đã phải chịu đựng sự giễu cợt của Khương Vọng, đúng là sức chịu đựng rất tốt!
Rốt cuộc cũng thành công dẫn Khương Vọng vào trong trận.
Đúng là trời không phụ người có lòng, cổ nhân đúng là không lừa ta.
Giây phút này, có thể nói là khổ tận cam lai.
Đại trận mà hắn ta bày ra này, tên là "Thần Ngục Lục Đạo".
Chính là đệ nhất sát trận mà Thái thị Hạ quốc truyền lại!
Sáu cánh cửa sinh tử, luân chuyển một lòng, sinh tử đều được chủ trận nắm trong tay.
Đã từng có chiến tích vây giết được chân nhân đương thời, có thể nói là hung uy hiển hách.
Một trận mà hắn ta bố trí lúc này, đương nhiên không hoàn chỉnh. Nhưng cũng đã là trận pháp mạnh nhất mà hắn ta có thể bày ra, phù hợp với hoàn cảnh bên trong Sơn Hải Cảnh rồi.
Nếu như đổi chỗ với Khương Vọng, hắn ta cũng tự nhận không thoát ra được!
Khương Vọng là cái thá gì?
Đồ mãng phu phô trương vũ lực.
Trọng trận pháp tuyệt sát này, cũng đành phải lượn quanh!
"Nơi này tên là gì?" Thái Dần hơi hăng hái hỏi.
Hạng Bắc cảm thấy hơi chút khó hiểu, lắc đầu: "Chỉ là một hải vực bình thường mà thôi"
"Nên có tên chứ. Thái Dần cảm thán: "Thiên kiêu Hạ quốc đánh tan ba phần thần hồn của thiên kiêu Tề quốc ở đây! Chi bằng gọi là Táng Khương Hải nhỉ? Mà nơi này cũng chính là nơi bắt đầu cho sự sụp đổ của Tề quốc. Gọi là Táng Tề Hải thì thế nào?"
"." Mặc dù biết rằng Thái Dần có thể là đang điều chỉnh tâm trạng, nhưng Hạng Bắc vẫn tương đối cạn lời, nhìn xung quanh một chút: "Còn chưa rút lui hả? Nếu không thì lát nữa sẽ phải đổi tên là Táng Khương Thái Hạng Hải rồi..."
Thái Dần cũng giương mắt nhìn quanh một chút, lúc này Họa Đấu vương thú và Khương Vọng đều đã bị vây hãm bên trong Thần Ngục Lục Đạo. Đại quân Họa Đấu mênh mông cuồn cuộn kia, vậy mà lại không bị vây mất bao nhiều.
Dù sao thì số lượng cũng quá nhiều.
Bọn chúng tự giác tản ra, vây quanh đại trận này.
Thậm chí còn có một phần cực lớn, đang nhìn chằm chằm hắn ta và Hạng Bắc...
"Một đám chó điên..."
Thái Dần dừng lời cảm khái, quay đầu liền chạy, không chút do dự.
Cho dù Thần Ngục Lục Đạo có mất đi người làm chủ, không thể giết được Khương Vọng, nhưng tên kia đã hoàn toàn sa vào đàn Họa Đấu, cũng không còn khả năng sống sót nữa.
Đã có thể tuyên cáo biến mất.
Nam nhân chân chính ra đi tiêu sái, sẽ không quay đầu lại nhìn kết quả...
Gầm!
Một tiếng gầm cực kỳ bạo ngược, vang lên phía sau.
Thái Dần hoảng sợ quay đầu lại, liền thấy Thần Ngục Lục Đạo mà hắn ta mới bày ra, giống như nước đang được nấu sôi, phát ra tiếng rít kinh khủng.
Sau đó, sụp đổ trong nháy mắt!
Cái gì mà Sinh Tử môn, cái gì mà sương mù mông muội, cái gì mà Thần Ngục...
Tất cả đều bị quét sạch!
Thái Dần không kịp cắt đứt liên hệ với Thần Ngục Lục Đạo trận, phun ra một ngụm máu tươi, không kịp điều trị vết thương mà cất bước bỏ chạy, liều mạng chạy như điên.
Đây mới là thực lực chân chính của Họa Đấu vương thú sao!?
Lúc trước đều chỉ là vờn mồi thôi sao?
Khương Vọng chết chắc.
Vậy mục tiêu kế tiếp sẽ là...
Xương sống Thái Dần lạnh buốt, hận không thể thúc giục lục phủ ngũ tạng đến cực hạn, trực tiếp bay vào trời xanh.
Hạng Bắc cũng không nói được lời nào, dùng tư thế chiến đấu Thôn Tặc Bá Thể, chật vật chạy trốn.
Thần Ngục Lục Đạo trận sụp đổ, đâu chỉ mang đến sự sụp đổ cho Thái Dần?
Khương Vọng ở trong đó, quả thật cũng muốn mắng một vạn lần mẹ nó.
Trình độ trận pháp của Thái Dần ngươi bình thường như vậy, thì cũng đừng có bày ra bêu xấu!
Đây chẳng phải là bẫy người ta sao!
Hắn vốn đang coi đại trận thoạt nhìn rất có phong cách này như một biến số, nghĩ tới nên lợi dụng đại trận này như thế nào, để hoàn toàn thoát khỏi sự truy kích của Họa Đấu vương thú. Nhưng còn chưa kịp nghiên cứu chút nào, thì cánh cửa hắc bạch phía trước đã ầm ầm sup đổ.
Phía sau cánh cửa là Họa Đấu vương thú thân cao như tuấn mã kia, đang dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn.
Giống như đang nói... Chỉ thế thôi hả?
Lớp sương mù mông muội bao phủ tầm nhìn kia cũng tan thành mây khói, lộ ra... đàn thú Họa Đấu đông nghìn nghịt bên ngoài pháp trận.
Họa Đấu vương thú trước mặt kia đột nhiên há mồm, lại giận dữ gầm lên một tiếng ý vị uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Khí lãng kinh khủng xung kích tới đây, khiến Khương Vọng hầu như đứng không vững.
Còn hắc bạch chi môn tứ phía, từng cái từng cái đều sụp đổ!
Pháp trận khiến cho Khương Vọng hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì này, cứ vậy mà bị tan biến trong tiếng gầm giận dữ của Họa Đấu vương thú.
Như tờ giấy bị gió lốc thổi rách.
Không có chút sức lực chống cự nào.
Lại nhìn xung quanh một chút...
Bốn phía đều là Họa Đấu đông nghìn nghịt, màu đen nối thành một biển thú.
Thái Dần chó chết, không ngờ cái trận pháp tồi tàn này chỉ là muốn cản đường gia thôi sao?