Chương 2294 Đại trù ngự dụng (1)
Ba câu hỏi nối đuôi nhau đến, nếu là người bình thường thì thật sự rất khó để ứng phó.
Nhưng Nguyệt Thiên Nô vẫn trả lời từng câu một bằng ngữ điệu vững vàng như cũ...
"Ta không thể nói.
"Ta cũng quen biết ngươi.
"Trước Động Chân, tuyệt đối cấm yêu đương. Sau Động Chân, không kiêng kỵ gì"
Nhưng mà Khuất Thuấn Hoa chỉ vỗ tay một cái: "Quả nhiên liên quan đến tình yêu!"
Nét mặt của nàng càng hưng phấn hơn: "Đến cùng là vị thiền sư nào động lòng phàm? Ngươi mau nói cho ta biết, ta cam đoan không nói với người khác đâu!"
Nguyệt Thiên Nô:...
Tả Quang Thù giật giật góc áo của nàng: "Hiện tại, quan trọng nhất là chuyện của Khương đại ca..."
Khuất Thuấn Hoa gạt tay y ra: "Ta đang quan tâm chuyện của Khương đại ca đây còn gì!"
Nguyệt Thiên Nô quyết định không để ý tới nàng nữa, chỉ nói với Tả Quang Thù: "Ta chỉ nói cho ngươi nghe sự thật.
Về cơ bản, có lẽ Khương đại ca của ngươi không còn sống nữa rồi.
Nếu như ngươi kiên trì muốn đi, nếu như con Họa Đấu vương thú kia phát hiện ra chúng ta, vậy thì tất cả chúng ta đều không trốn thoát được. Bởi vì Khương đại ca không thể nào bảo vệ ngươi lần nữa. Hiểu chưa? Không phải là ta có thành kiến với Khương đại ca của ngươi, cũng không phải có thành kiến với ngươi, ta chỉ cho rằng ngươi không nên lãng phí cơ hội mà Khương đại ca đã tặng cho ngươi, đầu nóng lên là lại ra quyết định không lý trí. Chẳng phái lúc trước chúng ta từng thảo luận một lần rồi mà, không phải sao?
Nếu như ngươi nhất quyết muốn đi, chắc chắn Khuất Thuấn Hoa cũng đi cùng ngươi, còn ta cũng chắc chắn sẽ đi cùng Khuất Thuấn Hoa.
Vậy nên, hiện tại ngươi hãy quyết định đi.
Rất lâu sau cũng không thấy Tả Quang Thù nói gì.
Trong vòng một ngày, hình như hắn lại trưởng thành rồi.
Mà Khuất Thuấn Hoa thì lại chen đến trước mặt Nguyệt Thiên Nữ:
"Vị thiền sư kia là ai? Ngươi nói cho ta biết một chữ đi, một chữ thôi được không? Sau đó ta sẽ tự suy nghĩ. Ây da, ta tò mò muốn chết! Chẳng phải ngươi đang gom góp nguyên liệu then chốt của thiên chúng sao? Ta tìm giúp ngươi có được hay không?"
Dường như thế giới chìm trong bóng tối một thời gian dài, hay nói cách khác, dường như vốn là thế giới tối tăm.
Ánh sáng mới là vị khách liều lĩnh đến thăm.
Khương Vọng ngơ ngác một lúc mới từ từ nhớ đến những chuyện đã xảy ra.
Hắn đã... bị tước mất thần hồn bản nguyên rồi sao?
Hay là đang chờ bị tước mất?
Hắn mở to mắt, thế là ánh sáng lọt vào trong thế giới tối tăm.
Ùng ục, ùng ục.
Thỉnh thoảng lại có tiếng nước sôi sùng sục vang lên bốn phía.
Đùng!
Rồi bong bóng lại bất ngờ vỡ tan.
Đánh thức người ta khỏi cơn mê ngẩn ngơ.
Lúc này Khương Vọng mới phát hiện, bản thân đang ngâm mình trong một hồ dung nham đang sôi sùng sục, vết thương trên người đã tốt lên bảy đến tám phần rồi.
Tay vẫn còn siết chặt Trường Tương Tư.
Có lẽ do ra sức duy trì một tư thế cố định quá lâu, nên tay phải của hắn có hơi cứng ngắc.
Trái lại, Như Ý Tiên Y vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc trước khi chiến đấu.
Tam Muội Chân Hỏa trong Ngũ Phủ Hải tự nhiên phát sáng chói lóa, hoàn toàn ngăn cách sự xâm hại của dung nham.
Hóa ra hắn chưa bị giết chết...
Một chút vui mừng vừa lướt qua trong đầu.
Thân thể Khương Vọng đã căng thẳng theo bản năng, đồng thời cũng tung người nhảy lên.
Thế là hắn nhìn thấy khung cảnh bên ngoài hồ dung nham to lớn này...
Nằm giữa một loạt dãy núi rải rác, lại là một cái hồ dung nham đỏ rực.
Trong hồ dung nham hay bên ngoài hồ dung nham, phủ khắp núi đồi là dị thú Họa Đấu đang ngồi xổm hoặc là nằm sấp.
Núi đen, hồ đỏ, một đám chó... ấy, một đám dị thú có dáng dấp hệt như những chú chó. Thoạt nhìn, khó mà ngăn được Khương Vọng nhớ đến nồi lẩu của Đỗ Đức Vượng ở thành Phong Lâm.
Từng có lúc mấy huynh đệ bọn họ ngồi vây quanh một cái lò, cụng bát rượu với nhau, đấu đũa tranh thịt, vui vẻ biết bao!
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là ánh mắt lạnh lùng liếc qua của nhưng con "chó" kia, khiến Khương Vọng rất nhanh đã ý thức được, trong tình cảnh này, đến cùng ai mới là nguyên liệu nấu ăn.
Thế là hắn lại ngượng ngùng bay xuống, biết điều giẫm lên trên dung nham, không dám tiếp tục "ngắm nghía đám chó nhỏ"
Đây là hang ổ của Họa Đấu.
Cho tới giây phút này, Khương Vọng vẫn cảm thấy rất mờ mịt.
Hắn không rõ vì sao mình lại bị Họa Đấu nhặt về nhà nó, còn đặt hắn vào một hồ dung nham ở giữa sườn núi thế này. So sánh với những con Họa Đấu thông thường thì còn rất có khí thế.
Hắn cảnh giác nhìn về phía trước, mà sự tồn tại kích thích bản năng cảnh giác của hắn cũng chậm rãi đi từ trên đỉnh núi xuống.
Đó là một con Họa Đấu với cái đuôi như cây đinh ba, bước chân thong dong, thậm chỉ còn có thể gọi là tao nhã.
Rõ ràng dáng vẻ rất giống chó, nhưng lại đi từ từ như mèo.
Nhưng trong đôi mắt lạnh lùng kia toàn là sự uy nghiêm của vương giả.
Nó cứ bước đi trên không trung mà tới như vậy, cuối cùng dừng bước lại, đứng ở bên cạnh cái hồ dung nham đỏ rực này, đối mặt với Khương Vọng.
Đây là một vị cường giả nham hiểm xảo trá.
Khương Vọng liên tục nhắc nhở mình như vậy ở trong lòng.
Tuyệt đối không được coi nó như Xuẩn Hôi chỉ vì dáng vẻ giống chó của nó.
Thân phận tù nhân hiện tại của hắn, đã chứng minh được sự mạnh mẽ của nó không có gì để nghi ngờ.
Mặc dù chưa rõ vì sao vết thương của mình lại khỏi hẳn, cũng không rõ vì sao cái con Họa Đấu vương thú này lại tha cho hắn một mạng. Nhưng xét đến sự nham hiểm và xảo trá của con Họa Đấu vương thú này, thì tất nhiên phải có lý do gì đó quan trọng.
Nói một cách khác là, hiện tại mình vẫn còn giá trị lợi dụng đối với Họa Đấu vương thú.
Chiến đấu ư, không cần thiết tiếp tục chiến đấu làm gì.
Thắng bại trong trận đánh của hắn và Họa Đấu vương thú là kết quả của thực lực nghiền ép, không phải là vấn đề thua một hay hai chiêu.
Có đánh thêm vài lần thì cũng không sửa được kết quả thắng bại.
Huống chi hiện tại còn đang chuyển đến địa bàn của người ta.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không được yếu tố nào cả.
Khương Vọng thả lại kiếm vào vỏ, sau khi nhanh chóng nhận rõ hiện thực, thân thể lại thả lỏng hơn nhiều.
Hắn giang hai tay ra, tỏ vẻ bản thân vô cùng thân thiện, không đề phòng chút nào.
Sau đó, Khương Vọng nhìn thẳng vào Họa Đấu vương thú bằng ánh mắt chân thành: "Việc đã đến nước này, hay là chúng ta tâm sự đi"
Họa Đấu vương thú chỉ nhìn hắn, cũng không lên tiếng.
"Đừng như vậy, tất cả mọi người đều là nhân vật tai to mặt lớn, không ngại tâm sự thẳng thắn. Bởi vì có cái gọi là hợp lại đôi bên cùng có lợi, chia rẻ thì hại cả hai..."
Vẫn là sự im lặng như cũ.
"Thật ra ta ngưỡng mộ uy danh của các hạ đã lâu. Có lẽ lúc trước có chút hiểu lầm."
Tiếp tục trầm mặc.
"Hừm, không biết các hạ đưa ta đến đây... để làm gì?"
Vẫn là im lặng.
"Vương điện hạ Họa Đấu tôn quý, không biết ngài có gì dặn dò? Tại hạ rất sẵn lòng cống hiến sức lực!"