Chương 2302 Chuyện xưa tại đảo Hỏa Sơn (3)
Những ngày này Hạng Bắc điều khiển Xuyên Sơn Toa, Thái Dần cũng không nhàn rỗi, ngoài việc chỉ đường ra, còn làm ra vài trận bàn có tác dụng dò xét, dùng để bắt giữ khí tức của Cửu Chương Ngọc Bích.
Những ngọn núi lửa trên hòn đảo này, lớn tới mức khó mà miêu tả.
Nếu muốn ở dưới đáy đảo dò xét một lần, không thể nghi ngờ đó chính là một công trình vĩ đại.
Thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới đấu chí của Hạng Bắc và Thái Dần. Dưới tình huống mất đi Cửu Chương Ngọc Bích, bọn họ đã chậm trễ chín ngày chín đêm, đã tới được mục đích, lại không thu hoạch được gì, cũng có thể trực tiếp tuyên cáo bị loại! Cho nên tòa đảo núi lửa này, đối với bọn họ mà nói là tình thế bắt buộc, nhất định phải thành công.
Trong khoang với ánh sáng ấm áp, mỗi tay của Thái Dần đều cầm một chiếc trận bàn, dán tại hai bên vách khoang, phân tâm nhị dụng, tỉ mỉ cảm ứng khí tức bảo vật trên tòa đảo núi lửa này.
Hạng Bắc thì ở tại vị trí đầu khoang, vừa điều khiển Xuyên Sơn Toa di động cẩn thận, vừa thông qua một ống kính tròn mà quan sát tình huống trên đảo.
Pháp trận quan sát được lắp đặt trên Xuyên Sơn Toa, có thể ánh chiếu những hình ảnh đang xảy ra xung quanh vào trong ống kính tròn này. Đây là thiết kế cần thiết, nếu không pháp trận che dấu của Xuyên Sơn Toa, sẽ biến người sử dụng bên trong nó trở thành kẻ điếc người mù. Thời gian dần dần trôi qua, tại dưới đáy đảo núi lửa, Xuyên Sơn Toa di chuyển rất chậm chạp.
Sau khi Thái Dần tiêu hao bốn trận bàn dò xét, con mắt của Hạng Bắc mới rời khỏi ống kính tròn, sắc mặt cũng biến thành kỳ quái.
"Thế nào, ngươi phát hiện cái gì hả?" Thái Dần hỏi.
Hạng Bắc ngẫm nghĩ, hỏi lại: "Ngươi có để ý khi nhìn một người đàn ông trần trùng trục hay không?"
Thái Dần sững sờ, hỏi: "Hiện tại?"
"Hiện tại"Thái Dần im lặng một lát, cố gắng nói uyển chuyển: "Là một người bạn, ta rất tôn trọng sở thích của ngươi, mặc dù ta cũng không hiểu. Thế nhưng chỉ giới hạn trong thái độ tôn trọng mà thôi... ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu chứ?"
Hắn ta nói thấm thía: "Hơn nữa, nơi này rất nguy hiểm"
Hạng Bắc nói với vẻ khó hiểu: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Lại đi sang bên cạnh, nói: "Được rồi được rồi, tự ngươi tới nhìn đi"
Thái Dần bán tín bán nghi đi tới đầu khoang, khi hai người lướt qua nhau vẫn nhìn chằm chằm Hạng Bắc, thậm chí còn không dám đưa lưng về phía hắn ta.
Cứ như vậy trao đổi vị trí, ngồi trước ống kính tròn kia.
"Chờ đã, không thể cứ nhìn như vậy" Hạng Bắc bỗng đưa tay tới.
Thấy Thái Dần đột ngột co rụt lại, vẻ mặt đề phòng, Hạng Bắc càng không hiểu ra sao: "Ngươi sao vậy?"
Thái Dần cười khan, nói: "Không, không có gì, không biết ngươi để ta làm cái gì, hơi khẩn trương đây Một tay của Hạng Bắc mở ra một tấm trận đồ thần hồn, dán tại mắt phải Thái Dần, nhẹ nhàng nhấn nhẹ, trận đồ biến mất.
"Dùng con mắt này để xem, sẽ không bị phát giác. Hắn ta nói.
Đại khái lúc này Thái Dần mới ý thức được điều gì đó. Hắn ta biết Hạng Bắc có được năng lực "phàm bị mắt nhìn thấy, tất có thể biết được", cũng rõ ràng năng lực này có được từ việc khai phát lực lượng thần hồn.
Hơi ngừng lại, sau khi xác định khoảng cách giữa mình và Hạng Bắc đủ để mình làm ra phản ứng, mới tiến tới trước ống kính tròn kia.
Thế là thấy được hồ dung nham, cùng với người đang tắm trong hồ dung nham.
"Khương Vọng không chết?"
Thái Dần còn kinh ngạc hơn cả Hạng Bắc, bởi vì hắn ta càng tin tưởng đối với phán đoán của mình hơn. Khi đó vết tích của Khương Vọng, thực sự đã tiêu tán mất.
Hoặc là đã chết đi, hoặc là vết tích bị đánh tan.
Hai chuyện này thực cũng là một sự kiện. Vết tích tồn tại đều bị đánh tan, người còn có thể sống sót sao? Những con Họa Đấu kia còn có thể cứu người à?
Thế nhưng bây giờ, hình tượng rõ ràng xuất hiện trước mắt...
Khương Vọng vẫn còn sống, hơn nữa còn sống khá thoải mái.
"Chuyện gì vậy?" Thái Dần hỏi với vẻ khó tin: "Họa Đấu dự định rửa sạch hắn, đun sôi trước rồi mới ăn sao?" Hạng Bắc nói: "Nếu như chỉ muốn ăn thức ăn chín, đã qua nhiều ngày như vậy đã sớm đun sôi rồi.."
"Vậy thì vì sao?" Thái Dần thật rất khó hiểu: "Lột sạch sẽ, không mảnh vải ngâm mình trong hồ dung nham. Chẳng lẽ là vì chờ ngày tết hay những lễ lớn mới hưởng dụng?"
"Trừ khi chúng ta có thể nói chuyện với Họa Đấu, bọn chúng cũng nguyện ý giải thích cho chúng ta biết. Nếu không chúng ta vĩnh viễn đều không thể hiểu nổi ý nghĩ của bọn nó" Hạng Bắc chậm rãi nói: "Thế nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là... Khương Vọng còn chưa có chết, như vậy Quất Tụng Ngọc Bích hẳn vẫn còn ở trên người hắn.
"Mà chúng ta lại cần miếng ngọc này" Thái Dần nói tiếp.
"Cho nên chỉ còn lại một vấn đề" Mạch suy nghĩ của Hạng Bắc rất rõ ràng: "Hiện tại địch sáng ta tối. Địch ít ta đông. Hai chúng ta cùng lúc ra tay, có thể giải quyết hắn trong thời gian ngắn, lấy miếng ngọc được hay không?" Trước khi kế hoạch bắt đầu, hắn ta muốn cẩn thận, không dễ dàng ra tay đi cược.
Thế nhưng sau khi quyết định kế hoạch, hắn ta lại không chút do dự nào, dù cho gặp phải cục diện kém như thế nào đi nữa, cũng chỉ tập trung tinh thần xung kích mục tiêu.
Đây chính là phẩm chất của một danh tướng...
Ngoại trừ tính cách cuồng ngạo dễ giận ra.
Thái Dần âm thầm suy ngẫm, nói tiếp: "Hai chúng ta liên thủ, lại thêm đánh lén, đây không thành vấn đề. Hiện tại chỗ khó lớn nhất chính là, sau khi gây nên đám Họa Đấu chú ý thì chúng ta nên làm gì mới có thể chạy trốn. Dù là đám Họa Đấu này ném Khương Vọng ở nơi này làm cái gì, đối với những người dám chạy tới hang ổ bọn chúng, có lẽ bọn chúng sẽ không dễ dàng tha thứ"
Vạn sự vạn vật đều có dấu vết lần theo.
Hắn ta rất am hiểu việc quan sát. Quan sát sự việc, quan sát người.
Tại dĩ vãng, đây chỉ là hứng thú của hắn ta, là một loại quan sát từ trên cao nhìn xuống của một thế gia quý tử, hắn ta có tâm thái dạo chơi nhân gian, hưởng thụ cảm giác ưu việt khi nhìn rõ nhân sinh muôn màu. Sau khi Thái Hoa chân nhân chiến tử, cái này thành một năng lực vô cùng quan trọng.
Hắn ta nhất định phải phán đoán chuẩn xác, người nào lưỡng lự, người nào có tâm bất chính, người nào nguyện ý giúp đỡ Thái thị bọn họ, người nào muốn giẫm Thái thị tới cùng...
Hạng Bắc đương nhiên là bạn của hắn ta, thế nhưng Hạng Bắc cũng là người mà hắn ta muốn phán đoán chuẩn xác nhất.