← Quay lại trang sách

Chương 2305 Chiếu rõ ngũ uẩn giai không (1)

Máu vẩy trời cao, vẫn công kích không nghỉ.

Thậm chí còn dẫn theo một kẻ địch, phóng về một kẻ địch khác.

Cái Thế Kích nổi tiếng thiên hạ, đã tạo thành một cái lỗ lớn trên phần eo của hắn.

Hắn lại dùng mũi kích là dây sắt, kéo Hạng Bắc cùng xông lên trên.

Chẳng lẽ hắn có lòng tin hắn có thể giết chết Thái Dần trước khi bị Hạng Bắc giết chết hay sao?

Không ai biết, lòng tự tin này của hắn từ đâu mà tới.

Thế nhưng hắn lại thực sự làm ra lựa chọn như vậy.

Thái Dần đứng phía trên Ngũ Long Phong Thiên, có thể rõ ràng thấy được mũi kích sắc bén kia, thậm chí còn nhìn rõ mảnh nhỏ nội tạng ở trên mũi kích nữa.

Hắn ta cũng thấy rõ ánh mắt của Khương Vọng đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn ta.

Trong đôi mắt vàng óng kia, không có đau đớn, không có tức giận, chỉ có quyết tâm.

Vết thương rất nặng.

Lại vẫn dũng mãnh như thế!

Trước khi chiến đấu, Thái Dần còn tự nhận đã chuẩn bị rất đầy đủ, thế nhưng hiện tại cũng phải thất thần!

"Cùng ta quyết tử!"

Cùng ta quyết tử!"

Một tiếng này như sấm sét, hồi âm từ trên trời vang tới.

Khi Thái Dần phản ứng lại, lật tay lại lấy ra một chiếc trận bàn hình bầu dục.

Rắc!

Một tiếng vang nhỏ hầu như không thể nghe thấy vang lên.

Tựa như có thứ gì tan vỡ.

Hạng Bắc sau lưng Khương Vọng còn không rõ ràng cho lắm, thế nhưng Thái Dần lại hiểu được chuyện gì xảy ra.

Bởi vì tiếng rống giận này của Khương Vọng, đã phá vỡ sự phong tỏa thanh âm do Hóa Ảnh Cấm Thanh Trận lập nên.

Hắn ta biết Khương Vọng hiểu về âm sát thuật.

Trong đạo thuật Bát Âm Phần Hải này, ẩn chứa âm sát tạo nghệ rất mạnh.

Thế nhưng hắn ta lại không thể tưởng nổi, tạo nghệ âm sát của Khương Vọng lại đã tới cảnh giới như thế này, chỉ cần thuận miệng hét lên, đã có thể phá hoại Hóa Ảnh Cấm Thanh Trận của hắn ta!

Cục diện bết bát nhất mà khi trước hắn ta và Hạng Bắc dự đoán đã phát sinh...

Bọn họ bại lộ trong tầm mắt đám Họa Đấu!

Nếu như không thể giải quyết Khương Vọng ngay lập tức, bọn họ cũng sẽ đối mặt với kết quả bị loại.

Hắn ta vừa định lên tiếng nhắc nhở, thế nhưng Hạng Bắc đã có động tác mới.

Đám Họa Đấu xung quanh hồ dung nham đột ngột nhìn tới, làm cho Hạng Bắc đạt được phán đoán giống với Thái Dần.

Vào thời điểm này, trong trùng đồng của hắn ta, bắn ra ánh sáng tựa mặt trời, chướng mắt chói mắt. Một thân cơ bắp vốn kinh khủng trên cơ thể hắn ta lại tăng vọt lên, gân xanh tựa rồng tựa rắn như muốn nổ tung, giống như không thể trói buộc máu trong cơ thể đang chảy xiết nữa vậy. Thôn Tặc quỷ khí cũng sôi trào, diễn hóa các loại hình tượng Thần Ma hư ảo.

Hắn ta cũng không phải muốn mở ra Thần hồn chiến, giết vào Thông Thiên Cung của Khương Vọng. Mà là dùng lực lượng Thần hồn mạnh mẽ của mình xâm nhập Thôn Tặc Bá Thể, đẩy lực lượng cơ thể tăng lên một cấp độ mới.

"Xuống! Dưới! Cho! Ta!"

Hắn ta gầm lên.

Cơ bắp hai tay tựa dãy núi nâng cao, nắm chặt thân kích kéo xuống phía dưới.

Nếu trời có khung, cũng muốn kéo rơi xuống!

Ầm!

Hắn ta đúng là rơi rụng xuống phía dưới.

Bởi vì khi hắn ta phát lực, Khương Vọng cũng đã buông lỏng tay ra.

Thế là mũi kích của Cái Thế Kích, đã rời khỏi cơ thể tuổi trẻ này mà ra.

Máu tươi chảy ra lại càng nhiều, vết thương phần eo cũng thông suốt.

Tốc độ của Khương Vọng lại tăng lên một đoạn!

Hắn như không cảm giác được đau đớn vậy.

Hắn đi ngược dòng trong thần thuật Ngũ Long Phong Thiên tựa như thác nước.

Mặc dù bản thân tàn khuyết, thế nhưng dũng khí không thất thoát.

Ta bị thương nặng, thế nhưng ta lại rất nhẹ nhõm!

Cứ mang theo vết thương lớn như vậy, phóng thẳng về phái Thái Dần.

Thái Dần! Ngươi có xứng hay không?

Thái Dần trên cao, đáp lại bằng một bàn tay, đóng lại trận bàn.

Ánh vàng kim chói mắt bắn mạnh ra, nhanh chóng xây dựng một lá chắn ngay phía sau Ngũ Long Phong Thiên Thuật.

Là pháp trận - Kim Quang Chướng Chân kim không hết, chướng bích không phá.

Mà Hạng Bắc đã nhổ ra Cái Thế Kích, cũng kịp thời ngừng lại thế rơi.

Mũi kích lắc nhẹ, vung hết vệt máu ở trên đi.

Hắn ta giẫm mạnh vào không khí, cứ vậy mà bắn thẳng về phía trên không.

Muốn thoát khỏi Bát Hoang Vô Hồi Kích thế của Hạng Bắc hắn ta, nói nghe thì dễ!

Trùng đồng của hắn ta, bỗng trở nên lóa mắt tới mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng.

Làm sao dám đưa lưng về phía hắn ta? Làm sao lại dám khinh thường hắn ta như vậy?

Ngay cả Khương Thanh Dương, cũng phải trả giá đắt vì loại khinh thường này!

Trong nháy mắt, chiến đấu diễn biến tới mức cao nhất.

Trước có Ngũ Long Phong Thiên, Kim Quang Chướng, sau có Thôn Tặc Bá Thể, Cái Thế Kích.

Ai có thể dễ dàng thoát thân chứ?

Ít nhất nếu Thái Dần ở trong hoàn cảnh này, hắn ta căn bản không tìm ra mạch suy nghĩ phá cục trong thời gian ngắn.

Thế nhưng hắn ta lại nghe được, Khương Vọng đang lao tới hắn ta, còn gầm lên một tiếng...

"Tam Xoa! Hộ giá!"

Thái Dần ở trên không, bỗng cảm thấy mê mang.

Tam Xoa là chú ngữ gì?

Hộ giá lại là ý gì?

Hộ giá là từ mà ta hiểu kia sao?

Mẹ nó ngươi còn trở thành lão đại của lũ Họa Đấu này rồi sao?

Thế nhưng ngay sau đó, trên tòa ngọn núi lửa cao nhất, truyền tới một tiếng gầm thét vô cùng uy thế, dường như đáp lại.

Hống!

Là tiếng gầm của Họa Đấu vương thú!

Trong lúc cấp bách, Thái Dần quay đầu nhìn lại, kinh sợ tới mức sắp nứt cả tim gan!

Họa Đấu vương thú có đuôi phân tam xoa kia đang dùng tốc độ khủng khiếp đạp không mà tới.

Lần đầu tiên còn tại nơi xa, lần thứ hai đã tới phụ cận.

Mẹ nó lại thật tới hộ giá Khương Vọng!

"Tam Xoa!" Khương Vọng tiện tay chỉ về phía Hạng Bắc đang giết tới: "Giết hắn ta!"

Mình lại tiếp tục khống chế kiếm thế, vẫn phóng về phía Thái Dần.

Đương nhiên là Tam Xoa không hiểu lời nói của nhân tộc, thế nhưng khí thế, động tác, sát khí trên người Khương Vọng đều biểu đạt ý tứ rất rõ ràng.

Mà lại nó cũng hoàn toàn chính xác rất tức giận.

Mấy con rệp chẳng biết chui ra từ nơi nào này, cũng dám ẩn thân vào vương quốc của nó, giết đầu bếp của Họa Đấu vương thú!

Đánh chó còn phải nể mặt chủ đây!