← Quay lại trang sách

Chương 2311 Sở Ca

Có ý gì?" Giọng nói già yếu lại càng thêm mê hoặc.

Hạng Bắc nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu: "Ngay vừa rồi ta ngồi đây một mình, bỗng nhiên ý thức được... nếu ta không thay đổi gì, vậy cả đời này ta sẽ không có cách nào chiến thắng Khương Thanh Dương"

"Làm sao có thể? Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Hiện giờ các ngươi chỉ là thắng bại nhất thời!" Giọng nói già nua kia phản đối: "Con đường trước mắt còn dài dằng dặc, tương lai của ngươi còn có cơ hội rộng lớn vô hạn!" "Không, ta biết. Vào thời khắc hắn bắt lấy kích phong mang theo ta phóng đến chỗ Thái Dần, đáng lẽ ta phải biết chứ. Sau đó, ta liên thủ cùng đánh lén hắn... Vĩnh viễn vĩnh viễn... ta không thể nào là đối thủ của hắn.

"Vì sao một khắc ấy ta lại phẫn nộ như vậy?"

Giọng nói của Hạng Bắc biết bao bi thương.

"Ta phẫn nộ với chính ta, vì sao lại trở nên lạ lẫm đến thế?"

"Ta phẫn nộ với chính ta, đã tự mình hủy đi tư cách chém giết chính diện với hắn."Ngươi không nên nghĩ vậy. Giọng nói già yếu lại vang lên: "Hạng Bắc, binh không có thế thường, thủy không có hình cố định..."

"Người có thể vì địch biến hóa mà thủ thắng gọi là thần. Cho nên, ngũ hành vô thường thăng, bốn mùa vô thường vị, mặt trời còn có khuyết điểm, mặt trăng còn có lúc khuyết. Hạng Bắc thuận miệng nói theo, sau đó nói: "Ta hiểu binh pháp, đạo lý ta cũng hiểu. Nhưng ta không thể lừa gạt chính mình như thế.

"Rõ ràng tận đáy lòng đã thừa nhận thất bại, rõ ràng đã không dám đối mặt... Vì sao ta còn phải tự lừa gạt chính mình như thế?"

"Ta lừa đủ lâu rồi!"

Hạng Bắc hít sâu một hơi, chậm rãi tự nói với mình: "Bằng vào sức mạnh thần hồn của tu sĩ cùng cảnh, không ai địch nổi ta, ta tự hỏi cũng có thể tranh khôi thiên hạ. Trên Quan Hà đài, bại trong tay Khương Vọng, ta cho rằng mình thua vì chủ quan.

Sau đó lại bại trước Hoàng Lương Đài, ta thừa nhận chênh lệch này, lại cảm thấy sau này Thần Lâm rồi vẫn còn có cơ hội, vì ta còn có Thiên Hoành Song Nhật, ta sinh ra đã có đôi mắt sáng rực rỡ này...

Trong Sơn Hải Cảnh, không ngờ ta lại mong đợi hắn bị gọt sạch ba phần thần hồn bản nguyên, miễn cho ta nỗi khổ phải truy đuổi. Bởi vì, nếu thế, ta sẽ có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối về thần hồn.

Nhưng ta thì sao?

Mấy ngày gần đây ta không chỉ một lần tự hỏi chính mình.

Thế ta thì sao?

Hạng Bắc nhẹ nhàng đè xuống cái kích, sau đó nâng tay phải, xoay mặt tay về phía mình, ngón trỏ và ngón giữa từ từ tách ra, các ngón khác vẫn cuộn lại.

Tay phải di chuyển.

Hắn ta dung một loại ngữ điệu gần như quái dị mà nói: "Ta quá ỷ lại vào con mắt của ta, nó giúp ta thành công, cũng gần như đã hủy ta"

"Hạng Bắc ta, rốt cuộc dựa vào cái gì mà xuất sắc quần luân?"

Giọng nói già nua kia bỗng nhiên hoảng loạn lên: "Không! Ngươi làm gì! Dừng lại! Đừng làm chuyện ngu xuẩn!"

Mà Hạng Bắc lại tiếp tục hỏi.

"Là dựa vào con mắt của ta sao?"

"Trùng đồng trời sinh, nên mới có Hạng Bắc cái thế là ta?"

"Nếu móc đôi mắt này ra thì sao?"

"Ta là ai... ta... Tính là gì?"

"Để cho ta tới... tìm một đáp án.

Hạng Bắc nói đến đây, khẽ mím môi, như cười như không, mà hai ngón tay phải đã không chút do dự cắm vào trong mắt!

Chớp mắt mặt mũi hắn ta vo thành một nắm, vô thức hé miệng hấp hấp, nhưng lại không phát ra âm thanh nào... Đau đến mất cả tiếng!

Máu tươi chảy dọc hai ngón tay vô tình tràn ra khắp nơi.

Hắn ta ngã xuống đất, co ro, thật lâu sau mới giãy giụa ra được một chút ý trí từ trong nỗi đau khổ này.

"Ngươi điên rồi... ngươi hoàn toàn điên rồi! Cái tên mãng phu ngu xuẩn, điên cuồng nhà ngươi, ngươi tự tay tống táng tương lai của ngươi rồi!" Giọng nói già yếu kia đau lòng vô cùng: "Ngươi đã hủy diệt hết thảy!"

"Ôi ôi..."

Hạng Bắc co quắp nằm dưới đất, khó khăn hít thở vài tiếng, duỗi tay ra run rẩy, tìm tòi một hồi cuối cùng cũng bắt được Cái Thế Kích dựa vào.

Nắm được Cái Thế Kích, trong lòng hắn ta thư thả hơn rất nhiều.

Dù con đường phía trước có đen kịt một màu, tương lai của hắn ta cũng nằm trong lòng bàn tay.

"Bây giờ không có con mắt đặc biệt, sức mạnh thần hồn của ta cũng rất bình thường..."

Hắn ta nói rằng: "Nhưng ta đã tự tìm thấy mình"

"Đã thật lâu rồi ta không nhìn rõ mình đến thế.

"Vậy cứ để cho ta bị phá hủy đi!"

"Hoặc là... để cho ta đúc lại ánh sáng"

Thái Dần không ngừng bay nhanh trong màn đêm không trăng.

Gió đêm phần phật cũng không thổi tan được bất an trong lòng hắn ta.

Loại bất an này, nói rằng đến từ sát ý của Khương Vọng còn không bằng nói rằng vì ánh mắt lặng thinh kia của Hạng Bắc.

Thái Dần hắn ta tự thẹn với tâm mình!

Thời gian qua Hạng Bắc cũng không dễ dàng, người bên ngoài không biết, chứ Thái Dần hắn ta là bằng hữu thì không thể không biết.

Tuy có di mệnh của Hạng Long Tương, Hạng Bắc sẽ là chủ nhân tương lai của Hạng thị, từ trên xuống dưới nhà họ Hạng không ai dám công khai làm trái lời hắn ta.

Nhưng dù sao Hạng Long Tương cũng đã chết rồi.

Dù có là Chân Quân cái thế cỡ nào, uy áp thiên hạ ra sao, nhưng người chết cũng như đèn tắt.

Uy nghiêm của một người chết có thể bao phủ được bao lâu?

Nếu Hạng Bắc không thể nhanh chóng biểu hiện ra năng lực áp đảo lứa cùng thế hệ, hắn ta sẽ không nắm vững được đại quần Hạng gia.

Điểm này, sẽ không vì ý chí của bất kỳ người nào mà thay đổi.

Bởi vì, lựa chọn Hạng Bắc có nghĩa Hạng thị lựa chọn sẽ ẩn nấp một thời gian dài đằng đẵng.

Dù là thiên kiêu cái thế cỡ nào cũng cần thời gian để trưởng thành!

Thế nhưng Hạng gia đã đứng trên đỉnh cao nhiều năm, đã quen ăn đến miệng chảy đầy mỡ, từ trên xuống dưới bao nhiêu người như thế, có bao nhiêu người nguyện ý cắt thịt ẩn nấp?

Bọn họ cần một gia chủ có thể thể hiện ra thực lực cường đại ngay bây giờ, có thể bảo vệ lợi ích của bọn họ hơn, bất luận người kia có được Hạng Long Tương tán thành không.

Sở dĩ hiện tại sóng êm gió lặng chỉ vì dư uy của Hạng Long Tương vẫn còn... Nhưng cuối cùng rồi sẽ tán đi.

Sơn Hải Cảnh là một trong những bí cảnh nổi danh nhất đất Sở, lại có quan hệ với Hoàng Duy Chân rất có sắc thái truyền kỳ. Mỗi một lần Sơn Hải Cảnh mở ra đều là chủ đề bàn luận nóng bỏng nhất đất Sở. Hạng Bắc không thu được gì mà rời sân, lại rất có thể là tổ rời sân sớm nhất, là thất bại không thể nghi ngờ gì.

Mà nói không chừng thất bại này sẽ đánh cho hắn ta rơi xuống đáy cốc.