← Quay lại trang sách

Chương 2323 Không gì không đốt (3)

Tam Xoa hôm nay dẫn theo đại quân đến đây vây giết Tất Phương, không phải vì tranh đoạt hay chứng minh gì cả, đây chỉ là một cuộc báo thù đã được sắp đặt từ lâu.

Hắn hầu như có thể tưởng tượng được một cảnh tượng...

Họa Đấu ăn lửa và Tất Phương dùng lửa là kẻ thù trời sinh, không ngừng tranh đấu.

Có một ngày, Tất Phương cường đại sải cánh bay qua, phụt ra Tam Muội Chân Hỏa không gì không đốt, vô số Họa Đấu chết cháy. Tha đi một con thú non nho nhỏ, trở lại sào huyệt từ từ thưởng thức.

Tư thái của nó đương nhiên rất xinh đẹp, thậm chí là ưu nhã, cũng như thường ngày, để lại xương sọ để cất giữ. Nhưng mà lần này, cha của thú non (cũng có thể là mẹ?) quyết tâm báo thù.

Nó điên cuồng trui rèn chính mình, nhanh chóng trưởng thành, trở thành vương thú của đàn Họa Đấu, huấn luyện ra đại quân Họa Đấu.

Nơi đại quân đi qua, không còn một ngọn cỏ.

Nó không cảm thấy phiền hà huấn luyện thú hai chân, dùng hỏa liên quý giá để nuôi nấng, khiến cho bản thân có thể nhanh chóng thích ứng với Tam Muội Chân Hỏa...

Tất cả cũng là vì hôm nay.

Bao gồm cả việc trước đó nó định vây săn Quỳ Ngưu, có lẽ Quỳ Ngưu cũng có thể đối phó với Tất Phương.

Nhìn Tam Xoa trầm mặc liếm láp xương sọ thú con, Khương Vọng trầm mặc.

Mặc dù đối với dị thú, có lẽ cũng không thể nói đến đúng sai.

Nhưng lúc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, trước đó trong lúc chiến đấu, lựa chọn thành tâm với chính mình.

Nếu không hắn thật sự không biết nên đối diện với cảnh tượng này như thế nào.

"Ngao!"

Tam Xoa bỗng nhiên lại kêu lên.

Khương Vọng nhìn nó.

Nó nhẹ nhàng đẩy xương sọ thú con vào trong, sau đó giơ móng vuốt lên, quét qua vô số xương sọ, lại nhìn về phía Khương Vọng, làm động tác thổi một hơi.

Khương Vọng dựng thẳng ngón tay phát ra một vòng lửa, thử dò xét đi về phía trước hỏi: "Ngươi muốn ta thiêu hủy bọn chúng sao?"

Tam Xoa không biết là hiểu động tác của hắn, hay là đã nghe hiểu lời của hắn... Lui về sau một bước, gật đầu.

Cho nên Khương Vọng nhẹ nhàng, bắn ra Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt đống xương sọ. Trong nháy mắt, liền đốt đống xương sọ bao gồm cả xương sọ của thú con Họa Đấu thành tro bụi.

Tam Xoa nhìn thật sâu lần cuối, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lúc đi đến của động, nó dừng lại, nhìn Khương Vọng.

Khương Vọng nhìn nó, không sao hiểu nổi.

Lúc này Tam Xoa đã khôi phục hình thể bình thường, giống như một chú chó đen nhỏ bóng loáng mượt mà. Từ từ đến gần, đưa đầu đến dưới bàn tay Khương Vọng, nhẹ nhàng cạ vào.

Tam Xoa hóa ra vẫn luôn biết, Khương Vọng muốn xoa đầu chó của nó...

Trước kia đương nhiên không được, chỉ là một đầu bếp mà dám cả gan đi quá giới hạn, nói không chừng sẽ lãnh kết cục bị ăn đến xương cũng chẳng còn.

Bây giờ thì khác, đôi bên đã có thể được xem là... Con người nói từ kia thế nào nhỉ?

"Bạn bè"

Nó không biết làm sao để thể hiện sự thân cận, liền đưa đầu tới, mặc kệ hắn xoa nắn. Sở dĩ ở trong sơn động làm chuyện này, đương nhiên là bởi tôn nghiêm vương giả của nó không cho phép, nếu như một màn này bị các chiến sĩ dưới trướng thấy được, thì nó thật sự phải nhảy xuống ao dung nham.

Họa Đấu vương thú vĩ đại cúi đầu cho hắn xoa, Khương Vọng đúng là có chút được thương yêu mà lo sợ, dè dặt xoa nhẹ một cái, sau đó lại một cái, một cái...

Đừng nói, da lông của Tam Xoa thật mềm mại, đầu chó này sờ vào, cảm giác vô cùng bất phàm.

Quan trọng nhất là loại phong cách này!

Đây chính là Họa Đấu vương thú thống lĩnh vô số Họa Đấu ở đảo Hỏa Sơn, vừa đánh giết Tất Phương bá chủ một phương.

Thực lực hoàn toàn có thể sánh vai với tu sĩ Thần Lâm cảnh, ở một nơi cường giả nhiều như mây như Sơn Hải Cảnh, cũng có thể hoành hành!

Ai có tư cách xoa đầu chó của nó?

Chuyện này nếu truyền ra, cũng không có ai dám tin.

Khương Vọng lâng lâng hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt chưa từng có trong Sơn Hải Cảnh.

Tam Xoa cũng nhẹ nhàng nheo mắt lại.

Trong Sơn Hải Cảnh rộng lớn này, bên trong sơn động hiện vẻ yên bình.

Một lúc sau, Tam Xoa lùi về sau mấy bước, rời khỏi bàn tay Khương Vọng.

Ngửa mặt nhìn Khương Vọng, há mồm nhẹ nhàng phun ra một giọt huyết châu lấp lánh u quang, từ từ bay đến trước mặt Khương Vọng.

Khương Vọng hồ đồ đón lấy nó, hỏi: "Cho ta sao?"

Tam Xoa lại không nói gì, xoay người đi ra ngoài sơn động.

Khương Vọng vẫn theo bản năng đi theo sau lưng nó.

"Gầm!"

Tam Xoa uy nghiêm thét dài một tiếng, Họa Đấu tản mạn khắp nơi lại bắt đầu tập hợp.

Đại quân tập hợp, sóng đen chuyển động.

Nhưng lần này, u quang lưu động kia, không bao phủ Khương Vọng nữa.

U quang như thủy triều,"chảy vào" trong vết nứt không gian, cũng biến mất trước mắt Khương Vọng.

Cho đến khi trời yên biển lặng, gió thổi mây bay.

Khương Vọng lúc này mới đột nhiên ý thức được...

Mình tự do rồi.

Thông minh như Tam Xoa, đương nhiên đến hiện tại cũng biết rằng...

Đầu bếp mỗi ngày đều mơ đến chuyện chạy trốn, đầu bếp cũng không thích ở lại đảo Hỏa Sơn.

Đại quân Họa Đấu kéo đến như thủy triều lên, lúc đi cũng như thủy triều rút.

Khương Vọng giống như một chiếc vỏ sò bị thủy triều cuốn đến, để rồi cô độc mắc cạn nằm trên bờ cát.

Có một loại cảm giác mất mác buồn bã.

Hắn vốn cho rằng, sau khi hắn ngộ ra sự ảo diệu của Tam Muội Chân Hỏa, có thể dùng được Tam Muội Chân Hỏa mạnh hơn, Tam Xoa có lẽ sẽ càng canh giữ hắn chặt hơn.

Dù sao thì cũng là đầu bếp "tay nghề" tốt hơn.

Không ngờ đường đường là Họa Đấu vương thú, lại có mặt mềm mại không thuộc về quân vương như vậy.

Giọt tinh huyết Họa Đấu kia, chính là lễ vật cuối cùng của Tam Xoa.

Khương Vọng giữ nó trong lòng bàn tay, rất lâu không nói gì.

Trời sinh vạn vật, vật có linh tính đều có tình cảm.

Thú đã như vậy, thì người làm sao chịu nổi?

Từ giây phút này trở đi, Khương Vọng không quan tâm đến liệu Sơn Hải Cảnh là thật hay giả nữa.

Nếu như kinh nghiệm của ngươi là thật, cảm giác của ngươi là thật, thì đó chính là thật.

Thành thật với nội tâm của mình, trung thành với cảm nhận của mình.

Thì mọi việc vạn vật, ta còn cần gì thêm?

Là thật cũng được, mà là giả cũng được.

Là danh dự hay phỉ báng, là vinh quang hay nhục nhã.

Ta tự quyết định.