← Quay lại trang sách

Chương 2327 Lầu trên trời, núi không cây (2)

Vất vả lắm mới có thể nhận được tinh huyết của Tất Phương và Họa Đấu, nếu như cứ vậy mà bị đánh chết, vậy thì lỗ vốn quá. Trên người hắn hiện tại không có Cửu Chương Ngọc Bích, những vật có được bên trong Sơn Hải Cảnh đều không thể mang ra ngoài, điểm này hắn hiểu rất rõ.

Cũng không biết nếu như hắn cứ vậy mà đăng xuất, những hỏa liên mà hắn đã ăn ở đảo Hỏa Sơn... có thể bị quy tắc của Sơn Hải Cảnh loại bỏ dược lực hay không...

Nhưng tò mò thì tò mò, Khương Vọng tuyệt đối không tình nguyện dùng thân để thử.

Thứ đã ăn vào trong bụng, làm sao có thể phun ra được chứ?

"Koong!"

Tiếng kêu vang lên rồi lại ngừng, hơi thở ác thú giống như ngay sát xương sống.

Khương Vọng trực tiếp ngã về phía trước, chỉ cảm thấy có một luồng gió dữ bay sượt qua.

Xích Đồng vội vã nâng lên liếc mắt một cái, một sợi Tam Muội Chân Hỏa sắp xuất hiện, trực tiếp nở thành một mảnh lưới lửa treo giữa không trung, nhe nanh múa vuốt trả đũa con ác thú kia.

Thân người trước khi ngã xuống đất, nhân thể chạy tháo thân, vòng quanh cột đá chuyển hướng, chạy đường khác.

Hắn tuyệt đối không đi đến nơi rộng rãi thoáng tầm nhìn, nơi có thể phát huy tính cơ biến của Bình Bộ Thanh Vân, mà chỉ trốn đông trốn tây bên trong rừng đá.

Chạy trốn cực kỳ nhanh, cũng cực kỳ thuần thục...

Dù sao thì Khương mỗ hắn cũng không phải lần đầu bị dị thú đuổi giết, tóm lại vẫn có chút kinh nghiệm.

Trốn như thế nào, chuyển hướng như thế nào, đều có tính toán!

Lại nói ác thú năm đuôi trực tiếp đuổi tới, phá vỡ lưới lửa.

Tam Muội Chân Hỏa mức độ này đương nhiên không thể làm nó bị thương, nhưng lúc chạm vào lửa, trong mắt lại đột nhiên xuất hiện vẻ hơi hoảng sợ.

Nó vốn dĩ đang ngủ say trong động, dự trữ sức mạnh, bởi vì có ai đó kêu gọi nên tỉnh lại.

Mới tỉnh dậy liền phát hiện có con người đang đào bới ngọn núi, nên cố tình chạy tới giết.

Nhưng lửa này...

Cũng là lửa của "bạn cũ"..

Tên Tất Phương kia, từ trước đến giờ đều hung tàn ngang bướng, lại có mối quan hệ như thế nào với thú hai chân này?

Sao lại cho phép kẻ này chạy nhảy trên núi?

Xem ra, trong khoảng thời gian nó ngủ say này, Sơn Hải Cảnh đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng không biết bọn chúng, đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa...

Ngũ Vĩ Chiêu Diêu nó, mặc dù nghĩ nhiều chuyện như thế, nhưng thật ra chỉ dừng trên không trung một chút.

Vốn dĩ đuổi theo cũng thế mà không đuổi theo cũng vậy.

Nhưng chính là bởi một chút thời gian này, người nọ thân hình giống như chim xanh xuyên rừng, không ngờ lại mất hình mất bóng.

Nó mở trừng hai mắt, hơi hơi kinh ngạc đi trở về.

Kẻ trộm hai chân này, mặc dù thực lực bình thường, nhưng mà chạy trốn thật là nhanh!

Bất kể ác thú đuổi sau lưng có như thế nào, Khương Vọng cũng chỉ lo vùi đầu nhanh chạy vọt. Cũng không biết đã chạy bao lâu, hắn đã chạy qua từng mảnh từng mảnh rừng đá, chạy lâu đến nỗi đầu óc cũng choáng váng cả, không biết chỗ này là chỗ nào, thì bỗng nhiên hắn không nghe thấy bất kỳ một động tĩnh nào nữa.

trạng thái Thanh Vân Tiên cũng không bắt được thanh âm nào.

Hắn nhân cơ hội chuyển hướng, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thì làm gì còn thấy bóng dáng của con báo kỳ lạ đó nữa?

Phỏng chừng là bị hắn bỏ xa rồi...

Khương Vọng dừng lại, không khỏi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

Nói ra thì, hình như sau khi tiến vào Sơn Hà Cảnh hắn chỉ có thể sống được vài ngày yên bình ở chỗ đảo núi lửa, còn đâu phần lớn thời gian toàn là chạy trốn thứ này hay chạy trốn thứ khác...

Thật đúng là khiến cho người ta có chút hoài niệm Tam Xoa.

Cái con báo xấu xí năm đuôi này, lúc đại quân Họa Đấu xâm chiếm núi thì không thấy xuất hiện, bây giờ Tất Phương đã chết, Tam Xoa cũng dẫn đại quân đi rồi thì nó lại nhảy ra hăm dọa ầm ĩ soát giá trị tồn tại...

Thật là một con báo hung ác chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, âm hiểm xảo quyệt!

Không đúng...

Khương Vọng cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc trước lúc mà Tam Xoa với Tất Phương giao tranh, hình như đại quân Họa Đấu cũng không thể xâm chiếm cả ngọn Phù Sơn này.

Thật giống như có một giới tuyến vô hình nào đó ở đó.

Dù có cả đại quân Họa Đấu tập trung lại nhưng chỉ chiếm cứ được một nửa ngọn Phù Sơn, nơi mà Tất Phương ở mà thôi Như vậy có thể tồn tại một loại khả năng.

Có khi nào Tất Phương và Ngũ Vĩ Xích Báo (2) đã phân chia ranh giới để cai trị, mỗi loài cai trị một phương, bình thường nước sông không phạm nước giếng không?

(2) Con báo đỏ năm đuôi Nếu không thì không cách nào giải thích được tại sao lúc Tam Xoa và Tất Phương đại chiến, Ngũ Vĩ Xích Báo từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện.

Cũng không thể giải thích tại sao đại quân Họa Đấu đông đúc đến nhường ấy, nhưng không một con nào đi tới nửa bên kia sườn núi.

Thậm chí, vừa rồi lúc mà hắn phóng ra Tam Muội Chân Hỏa, cảm giác áp bách đó liền ngay lập tức biến mất.

Có khi nào Ngũ Vĩ Xích Báo cho rằng hắn là thuộc hạ của Tất Phương nên đã bỏ qua cho hắn không? Khương Vọng càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Không phải tất cả dị thú ở trong Sơn Hải Cảnh đều thông minh như Tam Xoa, cái con dị thú Lỏa Ngư mà hắn gặp sớm nhất không phải khá ngu ngốc hay sao? Còn có hai con Viên Hầu hắn đụng phải ở trong kẽ hở không gian đó, cũng là kiểu đầu óc vặn vẹo, nhìn thế nào trông cũng thật ngờ nghệch... Khương Vọng suy tính rồi lại cân nhắc, cuối cùng hắn vẫn không bỏ được những lợi ích có thể thu được trên ngọn Phù Sơn này, nên không trực tiếp bay đi, rời khỏi nơi đây Nếu rời khỏi nơi này, hắn cũng không có bản lĩnh giết chết một con loại dị thú trong Sơn Hải Cảnh, sau đó chiếm cứ toàn bộ một ngọn núi trống không được.

Khương Vọng yên lặng hồi tưởng lại phạm vi hoạt động của đại quân Họa Đấu lúc trước, hắn quyết định cẩn thận hành động trong nội bộ phạm vi này, tuyệt không vượt qua ranh giới một bước nào nữa.

Hắn nghĩ tới Ngũ Vĩ Xích Báo và Tất Phương phân chia nhau cai trị ngọn núi, vậy có khi mỗi loại đều thủ hộ một loại bảo bối. Tất nhiên hắn không dám mơ ước bảo bối mà Ngũ Vĩ Xích Báo đang thủ hộ, nhưng của Tất Phương thì không nên bỏ qua.

Ngọn núi Phù Sơn này cực kỳ rộng lớn, mặc dù Khương Vọng chỉ có thể thăm dò trong phạm vi khu vực nửa ngọn núi mà Tất Phương chiếm giữ, nhưng hắn cũng phải lục soát tìm kiếm rất lâu.

Ở trong ngọn núi to lớn như vậy tìm kiếm phía đông một tí, nhìn ngó phía tây một chút, đôi mắt cũng sắp bị hắn trừng đến mù luôn rồi.