Chương 2329 Vĩnh Trú Nơi Này, Thiên Thụ Thần Danh (2)
Trong lòng Khương Vọng cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay. Hắn dùng sức thúc đẩy trường kiếm, cùng ánh sáng rực rỡ như tuyết trắng kia dây dưa, định đào Trầm Vân Cốt ra.
Bạch Vân Đồng Tử rúc ở bên trong phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, vị tiên chủ này tuy rằng tu vi không sâu, nhưng chỉ cần nhìn vào sự can đảm này thì đúng là cực kỳ hơn người, khiến cho người khác phải kính nể!
Đào ra một phản ứng huyễn hoặc khó nắm bắt như thế mà vẫn còn đào sao?
Ở trên vách núi, hai hàng chữ dần dần biến mất, khối ngọc bích khôi phục lại dáng vẻ không tỳ vết.
Cả ngọn núi bích bắt đầu chia ra làm hai, mỗi bên hiện ra một cái tên, cũng là lấy lối viết của Đạo văn để hành văn.
Bên trái viết chữ "Tranh", bên phải viết chữ "Tất Phương".
Khương Vọng vì vậy liền biết.
Con dị thú có thân hình như báo với năm cái đuôi màu đỏ chói kia, hóa ra tên là "Tranh"
Nhắc tới hai vị sơn thần trên núi Chương Nga này, đều là điển hình cho việc "kỳ danh tự kêu", tiếng kêu của chúng chính là tên của chính bản thân mình.
Khương Vọng một bên cảm thán, một bên tiếp tục dùng sức đào.
Hai cái tên được viết trên vách núi cũng lẳng lặng tồn tại ở đó, thật giống như đang chờ đợi cái gì...
Đáng tiếc vị họ Khương nào đó hoàn toàn không có để ý tới, đúng là ánh mắt quyến rũ quăng cho người mù nhìn.
Dưới sự cám dỗ sẽ đạt được sức mạnh tuyệt đỉnh ở Ngoại Lâu Tầng của Tiên Cung Lực Sĩ, Khương Vọng cơ hồ đã xuất ra toàn bộ một bộ kiếm thức của Nhân Đạo kiếm ở trước vách núi này rồi, nhưng cũng không làm gì được nó, hắn không tài nào phá nổi ánh sáng rực rỡ như tuyết trắng kia.
Khương Vọng không thể làm gì khác, hắn lui lại một bước nhỏ, mở ra Càn Dương Xích Đồng, nghiêm túc quan sát vách núi ngọc bích trước mặt này.
Khương Vọng nhìn lên hai chữ Tất Phương kia, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hắn nhanh chóng lấy ra máu tươi của Tất Phương, cầm ở trong lòng bàn tay, sau đó phi người bay lên trên, ấn thẳng lòng bàn tay dính máu vào bên trên hai chữ Tất Phương.
Oanh!
Chẳng biết tại sao, rõ ràng trước mắt hết thảy mọi thứ đều không có thay đổi.
Nhưng trong lòng Khương Vọng lại sinh ra một cảm giác thông suốt mọi chuyện.
Cảm giác đó giống như là ngày nắng đầu tiên sau cơn mưa dài, phá tan làn sương mù dày đặc để nhìn thấy trời cao.
Trong đầu vang lên một thanh âm. Thanh âm này không thể đoán rõ tuổi, vừa có chút khí phách ngông nghênh của thiếu niên, lại có chút trầm ổn của người trung niên, còn có cả một chút cơ trí của lão nhân. Kỳ tụng viết "Thần có kỳ thần, quỷ có kỳ quỷ.
Phúc đắc lai ngộ, nạn cầu dĩ minh.
Thử sinh sơn hải, bỉ tử như sa.
Cửu chương tư hiện, truyến thử ấn pháp" (4)
(4) Thần có thần của riêng họ, quỷ cũng có quỷ của riêng nó. Thật khó để có thể tìm hiểu sâu và kỹ. Đời này sinh ra trong sơn hải, chết đi thì quay về với cát bụi. Cửu chương xuất hiện, truyền đạt lại phương pháp đã bị phong ấn này cho người đời sau.
Đây là... thanh âm của Hoàng Duy Chân?!
Khương Vọng chắc chắn thanh âm này là từ chỗ lòng bàn tay tiếp xúc với tấm ngọc bích truyền tới.
Hắn không có cách nào ngăn chặn lại, càng không có cách nào kháng cự.
Kèm theo thanh âm này, là một đạo ấn pháp huyền diệu khó lường rơi xuống.
Ùn ùn kéo đến, lấp đầy ở trong đầu của Khương Vọng.
Cho dù là lấy lực lượng thần hồn bây giờ của Khương Vọng, cũng phải đợi qua mấy hơi thở, mới có thể hoàn hồn lại.
Tên của ấn pháp này là,"Tất Phương Ấn".
Bằng sự hiểu biết của hắn về thanh âm, có thể đoán được rằng âm thanh đang xuất hiện trong đầu của hắn bây giờ, giống như một loại tồn tại của thanh âm được được lưu giữ trong đá lưu ảnh, không thể trực tiếp đối thoại. Cái này làm cho hắn không cảm thấy quá căng thẳng nữa.
Với sức mạnh cường đại của Hoàng Duy Chân thì lưu lại một chút âm thanh gì đó ở trong Sơn Hải Cảnh này quả thực quá đỗi bình thường Nhất là kiểu hoàn cảnh như trong Sơn Hải Cảnh này thì cho dù có tồn lưu lại 900 năm thì cũng không thể biến mất được.
Thành thật mà nói, Khương Vọng không quá hiểu rõ ý nghĩa chân chính của đoạn văn này. Có thể bởi vì liên quan đến việc hắn bị thiếu sót những thông tin quan trọng và cơ bản nhất, nên hắn thực sự không hiểu rõ ý của người nói mấy câu này là gì. (hắn suy đoán chủ nhân của thanh âm này là Hoàng Duy Chân, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. )
Nhưng mà ý của câu nói cuối cùng rất rõ ràng.
"Cửu chương tư hiện, truyền thử ấn pháp"
Cửu chương đều xuất hiện sao?
Lần này có tổng cộng chín tổ đội tiến nhập vào trong Sơn Hải Cảnh, nên sẽ tập hợp đủ cửu chương ngọc bích hay sao?
Đây quả là một tin túc vô cùng quan trọng!
(Tích Tụng), ((Thiệp Giang), (Ai Dĩnh), (Trừu Tư), (Hoài Sa), (Tư Mỹ Nhân)), ((Tích Vãng Nhật), (Quất Tụng), (Bi Hồi Phong)).
Vào lúc ở trong Sơn Hải Luyện Ngục, Tả Quang Thù luôn có một phỏng đoán, đó chính là nếu như có một ngày cửu chương bích ngọc tề tụ đủ, thì lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra ở trong Sơn Hải Cảnh này.
Y cho rằng không chừng có thể phát hiện ra bí mật cái chết của Hoàng Duy Chân.
Mà trước mắt, Khương Vọng đã nhìn thấy đáp án đầu tiên "Truyền thử ấn pháp"
Sau khi nghiên cứu cẩn thận Tất Phương Ấn ở trong đầu, Khương Vọng vô cùng chắc chắn, thanh âm kia chính là Hoàng Duy Chân. Bây giờ hắn đã thu hoạch được một trong những bí tàng của Hoàng Duy Chân!
Ấn pháp như vậy ngoài Hoàng Duy Chân ra thì ai có thể truyền lại đây?
Không biết những người khác đã lấy được gì ở trong Sơn Hải Cảnh, nhưng ít nhất hắn đã ghi nhớ kỹ ấn pháp này trong đầu, biến nó trở thành một thu hoạch thật sự của chính mình.
Nhắc tới mới nhớ, trong tất cả các kỹ thuật chiến đấu và bí pháp mà Khương Vọng tu hành từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua ấn pháp.
Có một môn được đặt tên là thần ấn pháp, nhưng lại là một loại bí pháp liên quan đến thần hồn hoàn toàn không phải là ấn pháp. Đây thực sự là một lĩnh vực hoàn toàn mới với hắn.
Kỹ thuật chiến đấu kiểu này thường xuất hiện nhiều trong Phật môn.
Thực ra trong quốc khố của Tề quốc có tàng trữ không ít ấn pháp của Khô Vinh Viện, lấy thân phận địa vị bây giờ của Khương Vọng, thì cũng không phải là không có cơ hội tiếp xúc, chẳng qua là lúc đó hắn cũng chỉ lướt qua.