Chương 2365 Đêm Dài Không Cô Độc (3)
Mà Vương Trường Cát thì sao chứ?
Một phàm nhân trực tiếp bị hạn chế tu hành.
Vào thời kỳ Bạch Cốt Tà Thần thay đổi chiến lược vì Trang Thừa Càn, bị Đạo Tử Chi Khu hạn chế rất nhiều, vẫn có thể giữ vững bản thân, không bị ý chí của Bạch Cốt Tà Thần làm phai mờ.
Thậm chí ngược lại, còn có thể lấy ý chí của phàm nhân, đuổi ý chí của Bạch Cốt Tà Thần đi!
Đây càng có thể nói là một kỳ tích, một hành động vĩ đại!
Hai người đó, vừa hợp tác lại vừa đấu tranh, cho tới cuối cùng đổi thân thể cho nhau, quá trình này xuất sắc đến mức nào?
Tưởng tượng thôi cũng thấy quá khó khăn, cũng thật làm cho người ta cảm thấy thán phục!
"Ta có lẽ biết tại sao từ khi ra đời ngươi đã bị nhìn chăm chú... Nhưng mà, có lẽ ngươi là Bạch Cốt Đạo Tử cuối cùng" Giọng nói của Khương Vọng ngưng trọng: "Bạch Cốt Tà Thần đã thành công trở thành đạo thai, tùy thời có thể giáng sinh ở hiện thế mà không bị bài xích. Có lẽ bây giờ Thần đã sinh ra ở một nơi nào đó trên hiện thế và đang lặng lẽ lớn lên rồi"
Vương Trường Cát ngước mắt lên nhìn hắn, hiển nhiên vô cùng coi trọng tin tình báo này: "Ngươi làm sao biết được?"
Khương Vọng thu hồi chút ưu tư nói: "Ta đã từng trải qua một trận phản kháng với Bạch Cốt Tà Thần ở một lần khác... một trận phản kháng kéo dài cả mấy trăm năm Đó quả thật là một trận chiến vô cùng khó khăn, cũng là một trận chiến đấu có thể nói là vô cùng vĩ đại.
Nhất là lần giao đấu cuối cùng, gần như mỗi bước đều đang bước đi trên bờ vực sinh tử.
Đến bây giờ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Dù làm lại một lần nữa, cũng chưa chắc có thể đạt được kết quả như vậy...
Hắn có chút cảm khái nói: "Không biết ngươi có hứng thú nghe câu chuyện của người nhận chức Bạch Cốt Đạo Tử đi trước?"
"Tất cả mọi chuyện liên quan đến Bạch Cốt Tà Thần ta đều cảm thấy hứng thú. Vương Trường Cát nhìn vị trí bên cạnh nói: "Ngồi đi.
Khương Vọng đi về phía trước mấy bước, theo bản năng nhìn cơ quan Ma Hô La Gà đứng trên mặt nước kia một cái.
Vương Trường Cát lập tức nói: "Yên tâm, bọn họ chẳng qua chỉ ngủ một lúc thôi.
"Như vậy thì tốt quá. Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm, liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Trường Cát:
"Bọn họ là bằng hữu của ta"
Nếu như Tả Quang Thù phải chịu tổn thương nào đó không thể vãn hồi, vậy thì hắn quả thực không biết nên ở chung với Vương Trường Cát như thế nào.
Loại nhắc đến này, tất nhiên cũng xuất phát từ thiện ý đối với Vương Trường Cát.
Vương Trường Cát suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra người nữ tử này rất mạnh, nhưng thần hồn của nàng ta lại thiếu sót rất lớn" Y không hề đề cập gì tới Tả Quang Thù, đại khái có lẽ y không coi Tả Quang Thù là kẻ mạnh, hoặc cũng có thể khi bọn họ giao thủ, Tả Quang Thù vãn còn chưa phục hồi được như cũ, không có sức lực để phát huy. Hoặc là nói... Y theo bản năng sẽ cảm thấy, người để cho Khương Vọng coi trọng như thế, chắc hẳn phải là nữ nhân Nguyệt Thiên Nô kia, cho dù thân thể nàng ta là khôi lỗi.
Thật ra, Nguyệt Thiên Nô và Khương Vọng không hề có giao tình gì, cũng quả thực chưa từng nói lời nào quá quan tâm đến nhau. Nhưng suy nghĩ một hút, hắn vẫn hói: "Vương huynh có kiến nghị gì không?" Vương Trường Cát nói: "Thật ra nàng ta cũng không cần ta cho đề nghị. Nếu nhất định phải nói cái gì đó... thì cứ nói với nàng ta,"Tự ngộ bảo tính, bản khu linh chu "Tự ngộ bảo tính, bản khu linh chu. Khương Vọng lặp lại một lần, không kiềm được hỏi: "Đây là ý gì?" "Ngươi cứ nói với nàng ta thế, nàng ta sẽ tự biết. Vương Trường Cát nói: "Bây giờ ngươi kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi đi"
Khương Vọng cũng không bối rối nữa, suy nghĩ một chút, liền mở miệng kể chuyện: "Câu chuyện này phải bắt đầu từ khi Trang Thừa Càn lập quốc...
Sau đó, hắn đã kể một cách cẩn thận và chi tiết mấy trăm năm tranh cướp giữa Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tà Thần, miêu tả lại trận chiến đấu kinh thiên động phách trong Thượng Cổ Ma Quật kia, nói thẳng đến khi màn đêm buông xuống Sơn Hải Cảnh.
Một luồng ánh sáng kim quang nhàn nhạt lưu động trên cơ quan Ma Hô La Già, dường như đang chiếu sáng cho hai người đang nói chuyện với nhau kia.
Một người cột tóc một người thả tóc, một bình tĩnh một lạnh lùng, chiếu sáng lấp lánh trên mặt nước.
Một câu chuyện có dài đến mấy, thì cũng phải đi đến hồi kết.
Khi Khương Vọng nói đến khi hắn rốt cuộc cũng chém nát được tàn hồn của Trang Thừa Càn, Vương Trường Cát không nhịn được khen ngợi: "Đúng là một câu chuyện đặc sắc.
Sau đó lại bổ sung một câu: "Vô cùng xuất sắc!"
Với tính tình của y, cái này đã là biểu đạt vô cùng hiếm thấy rồi.
"Đúng vậy" Khương Vọng thở dài nói: "Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại Trang Thừa Càn, ta đều có một loại cảm giác thở không nổi. Ta cũng ý thức được không chỉ một lần rằng U Minh Thần Chỉ rốt cuộc là một loại tồn tại kinh khủng đến dường nào. Chúng ta tuyệt đối không có tư cách khinh thường" Vương Trường Cát nói: "Ý ta muốn nói là ngươi vô cùng xuất sắc"
Khương Vọng theo bản năng muốn khiêm tốn đáp lại, nhưng không biết tại sao, lúc này khi đối mặt với Vương Trường Cát, khiêm tốn cũng giống như một loại dối trá.
Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Quả thật ta phải cảm ơn chính bản thân ta, cho dù ở trong hoàn cảnh như thế nào cũng không từ bỏ. Ta cũng phải cảm ơn tất cả cố gắng mà ta đã bỏ ra trong thời gian qua, để cho ta có thể kiên định đi về tương lai.
Mặc dù kim quang trên người của cơ quan Ma Hô La Già chiếu lên chỗ hai người ngồi đã có chút khoảng cách.
Nhưng cả người của Khương Vọng dường như vẫn đang tắm trong ánh hào quang Đó là một loại hào quang phát ra từ trong ra ngoài. Ý định này, trái tim này, chỉ không giống nhau tùy vào người.
"Ngươi có nghĩ tới, đó là một tương lai như thế nào không?" Vương Trường Cát hỏi nhỏ.
"Thật ra ta chưa từng suy nghĩ tới" Khương Vọng đáp.
Đã là người thì làm sao có thể không nghĩ tới tương lai được chứ?
Trừ phi... Đó thật là quá xa xôi. Xa đến cho dù là hắn đã nổi danh thiên hạ, cũng cảm thấy xa không với tới.
Thật ra Vương Trường Cát hoàn toàn hiểu được những lời này, nhưng y vẫn nói: "Không ngại thì cứ tưởng tượng một chút đi" Vì thế Khương Vọng liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu như bây giờ nghĩ, ta thực sự chưa biết tương lai sẽ như thế nào. Nhưng ta nghĩ, ở tương lai không biết có đến hay không đó, nhất định không có Đỗ Như Hối, không có Trang Cao Tiện, không có Trương Lâm Xuyên, cũng không có Bạch Cốt Tà Thần"
Vương Trường Cát nói: "Ngươi nhất định có thể nhìn thấy được ngày đó" Y ngẩng đầu nhìn trời cao, trong thanh âm có sự nhớ nhung cùng phiền muộn vô hạn: "Chúng ta đều sẽ nhìn thấy ngày đó thôi.