← Quay lại trang sách

Chương 2376 Đi Đến Giác Ngộ (2)

Bởi vì không có cái gì chắc chắn được về thông tin tình báo của ngọn núi trung tâm cho nên theo lý thuyết mà nói, người tiến vào Sơn Hải Cảnh chắc hẳn sẽ lựa chọn phương thức thông thường để lấy được vật cần có trước tiên.

Như vậy thì tùy vào sự thăm dò của mỗi người, chỉ cần vật cần có không giống nhau, thì cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.

Nhưng chuyện gì thì cũng sẽ có ngoại lệ, người chung quy không phải ai cũng sẽ lựa chọn theo lý trí.

Giống như Thái Dần trước tiên đã muốn trục xuất Khương Vọng, mà Ngũ Lăng và Cách Phỉ cũng đều có những mục tiêu khác, mục tiêu trục xuất cường giả mạnh nhất trước tiên.

Còn loại người như Đấu Chiêu, thì sau khi xác định đã mất đi tung tích của Chu Ấp, thì không chút do dự nào giơ cao thanh đao để cướp đoạt.

Nguyệt Thiên Nô nói: "Ở trên đường tới đây, Khương thí chủ nói ở trên sơn thần bích (4) đã thấy cửu chương ngọc bích đã tề tụ đầy đủ trong Sơn Hải Cảnh này. Vậy nếu như dựa theo lý luận của Tả công tử thì tất cả các "ngăn" đều có thể mở được. Vậy nếu như chúng ta có thể chống đỡ được thiên khuynh, tiến vào ngọn núi trung tâm, thì trong vật thừa kế của Hoàng Duy Chân, ắt hẳn sẽ có Cửu Phượng chương."

(1)Vách núi của sơn thần

"Nghĩ thì đúng là như vậy." Khương Vọng vừa nói, vừa nhìn về phía Tả Quang Thù: "Mấy thứ đồ Hoài quốc công chuẩn bị cho đệ, có thể dùng để đối phó với Đấu Chiêu không?"

Mặc dù hắn tự hỏi nếu như có sự trợ giúp của Nguyệt Thiên Nô cùng Tả Quang Thù, thì chắc hẳn sẽ đánh thắng được Đấu Chiêu. Nhưng Đấu Chiêu kia cũng chưa chắc không biết tìm đồng minh, thứ hai, nếu có thể ổn thỏa một chút thì dĩ nhiên ổn thỏa một chút sẽ tốt hơn.

Đồ mà Hoài quốc công chuẩn bị có thể đối phó với Cửu Phượng, chắc chắn uy năng không tầm thường rồi, vậy thì hẳn là phải có dư sức giải quyết một tên Đấu Chiêu mới đúng chứ.

Không nghĩ tới Tả Quang Thù lại im lặng.

Một lát sau, y quơ quơ cái hộp hình trụ màu bạc trong tay, bên trong nó phát ra thanh âm của chất lỏng đang dao động.

Sau đó nói: "Cách dùng của thứ này là, chỉ cần vặn cái đế, chất lỏng bên trong nó sẽ bay ra, tự động vẩy lên trên người mục tiêu. Chỉ cần Cửu Phượng dính một chút chất lỏng này, lông chim của nó sẽ rụng ra."

"..." Khương Vọng nhất thời không biết nói cái gì cho phải: "Nước làm rụng lông?"

Ai có thể nghĩ tới chứ?

Đường đường là đồ vật được chuẩn bị bởi Hoài quốc công của Đại Sở chỉ để đối phó với Cửu Phượng, lại thực tế đến thế cơ chứ!

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, thủ đoạn quá mạnh mẽ thì sẽ không thể đem vào bên trong Sơn Hải Cảnh được, nếu không nơi này đã sớm lộn xộn rồi, người có thể đi vào bên trong Sơn Hải Cảnh, gần như đều có bối cảnh. Trong tình huống điều kiện có hạn thế này, thủ đoạn này của Hoài quốc công, quả thực vô cùng "mũi nhọn"...

"Bất kể nói thế nào, để tránh có bỏ sót, bỏ qua đầu mối. Hay là chúng ta cứ đích thân lục soát ngọn núi này thêm một lần nữa, có thể đẩy nhanh tốc độ, nhưng công phu cần bỏ ra thì không thể tiết kiệm." Cuối cùng Khương Vọng nói

Nhưng trong lòng lại nghĩ——

Thiên khuynh, sẽ là "thời cơ" đó hay sao?

Vào thời điểm long trời lở đất, lúc diệt thế, có thể thấy được tình trạng vốn có của Sơn Hải Cảnh hay không?......

Oành oành oành!

Thác nước vẫn đổ vào dòng sông lượn quanh núi, nước văng tung tóe khắp nơi.

Ba người không thu hoạch được gì, liền bay ra khỏi núi Bắc Cực Thiên Quỹ.

"Tiếp theo nên đi đâu, chúng ta nên có một kế hoạch." Khương Vọng vừa nói vừa nhìn về phía Nguyệt Thiên Nô: "Tạm thời không có biện pháp lấy được lông vũ của Cửu Phượng. Lần này thiền sư tới Sơn Hải Cảnh, có mục tiêu gì không?"

Nguyệt Thiên Nô khẽ lắc đầu một cái: "Lần này ta tới Sơn Hải Cảnh chỉ là vì muốn nhìn thấy một chút phong cảnh của Hoàng Duy Chân, còn lại cũng không có mong muốn gì."

Vốn là nàng ta có ý định sẽ mang Khuất Thuấn Hoa hoành hành bên trong Sơn Hải cảnh này, nhưng sau đó lại phát hiện một thế hệ mới đã thay thế cho thế hệ cũ (5), Khuất Thuấn Hoa bị đào thải ở ngay trước mặt nàng ta, tất nhiên là không thể lại bàn tiếp được nữa.

(5) Hình ảnh ẩn dụ về sự phát triển không ngừng của thời đại, những người trẻ hay những người mới đến cuối cùng sẽ thay thế thế hệ cũ và trở thành trụ cột của thời đại.

Vì vậy Khương Vọng nói: "Không bằng trước tiên chúng ta cứ đi tìm thần hàng chi lộ đã, sau đó đi xem Điêu Nam Uyên một chút. Nếu nơi đó thực sự có tồn tại đầu mối của Cửu Phượng chương, thì chúng ta cũng không nên mặc kệ không để ý tới được. Có khi còn tìm được phương pháp lấy được lông vũ của Cửu Phượng cũng nên."

Dĩ nhiên Tả Quang Thù biết Khương Vọng là vì lo nghĩ cho y, nhưng y vẫn cự tuyệt nói: "Nơi điêu linh ở phương nam, từ cái tên của địa phương này đã có thể dự đoán được nguy hiểm sẽ gặp phải ở Điêu Nam Uyên rồi. Vừa không có sự bảo vệ của lông vũ của Cửu Phượng, vừa không có đầu mối xác thực, nguy hiểm quá lớn, thu hoạch lại quá mơ hồ, đây chắc chắn không phải là một quyết định chính xác. Khương đại ca, không cần phải cân nhắc đến ta quá nhiều. Hay là chúng ta cứ chờ thiên khuynh tới, rồi sau đó xông vào bên trong ngọn núi trung tâm, dùng cửu chương ngọc bích trong tay để thử vận khí một chút đi."

"Kể từ bây giờ cho đến khi thiên khuynh xảy ra, còn thời gian bao lâu?" Khương Vọng hỏi.

Tả Quang Thù lắc đầu một cái: "Thiên khuynh không có thời gian cụ thể, chỉ biết là nó sẽ xảy ra thôi, không biết lúc nào nó sẽ xảy ra."

"Nếu như chỉ còn ba đến năm giờ là tới khi thiên khuynh xảy ra thì cũng không sao. Nhưng nếu là ba đến năm ngày, hay tám đến chín ngày..." Khương Vọng nói: "Tiêu tốn một khoảng thời gian dài như vậy chỉ để chờ đợi, đối với ngươi hay ta và cả Nguyệt thiền sư đều là một loại lãng phí. Nếu như chỉ muốn tìm một chỗ vừa tu hành vừa chờ đợi, thì chúng ta cần gì phải tới Sơn Hải Cảnh?"

"Vả lại, bên trong Sơn Hải Cảnh đang xảy ra những biến hóa không thể lường trước được, không ai biết nguyên nhân của sự biến hóa này là gì, những kinh nghiệm trước đó cũng không còn thích hợp nữa. Nếu như chúng ta không nghĩ ra cách tìm ra chân tường mà chỉ u mê chờ đợi thiên khuynh. Vậy thì vào thời điểm nguy cơ tới, chỉ có thể để mặc cho người ta làm thịt..."