← Quay lại trang sách

Chương 2397 Trên đời từng có một cánh cửa (3)

Khương Vọng trầm mặc.

Đối với hắn mà nói, Phương Trạch Hậu không nghi ngờ gì chính là một kẻ khiến cho người ta chán ghét. Ăn chặn tài nguyên của Phương Bằng Cử, xưa nay ở thành Phong Lâm cũng không có danh tiếng tốt đẹp gì, thậm chí còn từng dùng Khương An An uy hiếp hắn.

Nhưng người này, lại là một người phụ thân chân thành. Cực kỳ yêu thương con của mình, dốc toàn lực, của cải, thậm chí cả sinh mệnh vì con.

Người như Phương Trạch Hậu chết đi.

Hắn chẳng qua chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn người chết đi ở thành Phong Lâm.

Khương Vọng không biết nên nói gì.

Phương Hạc Linh nhìn hắn, cười bồi nhìn hắn.

Trước đây ở thành Phong Lâm, gã từng thề nhất định phải khiến cho người gọi là Khương Vọng này nhìn gã bằng con mắt khác. Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, gã bỏ ra nhiều như vậy, nỗ lực trưởng thành như vậy, khó khăn lắm mới đến được đây. Lại còn phải cúi đầu thấp kém chưa từng có, cười ti tiện như thế, cầu khẩn.

Gã không dám có chút bất mãn gì, cười như vậy: "Ta biết ta là phế vật, không chút quan trọng, khiến người ta chán ghét. Các ngươi đều là thiên tài, tương lai các ngươi là vô hạn sáng lạn. Ta chỉ muốn đồng hành cùng các ngươi một đoạn đường, đợi đến khi giết chết Trương Lâm Xuyên rồi, ta liền cút ngay, sẽ cút đi thật xa, nhất định sẽ không làm bẩn mắt ngài. Ngài xem như vậy có được không?"

Khương Vọng thầm thở dài một hơi.

Cũng nghiêm túc nhìn Phương Hạc Linh.

Mắt hắn rất sạch sẽ, bên trong quả thật không có oán hận, cũng không có chán ghét, chỉ có một loại bình tĩnh đến kiên định.

"Vạn Ác, Tước Nhục, Khảm Đầu, ba Nhân Ma này, đều do ta giết. Đoán Mệnh Nhân Ma chết, cũng có công lao của ta. Thậm chí từ rất lâu trước đây, Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn kia, quả thật cũng do một kiếm của ta đâm thủng ngực. Thái độ của ta đối với Nhân Ma chưa từng thay đổi.

"Ngươi biết không? Trịnh Phì và Lý Sấu cảm tình rất tốt, bọn họ đều nguyện ý vì đối phương mà chết. Ta nhìn thấy tình huynh đệ chân chính trên người bọn họ! Nhưng ta vẫn giết bọn họ, không hề do dự. Bởi vì lúc bọn họ giết chết những thường dân vô tội, lúc bọn họ vứt người vào bếp lò để nấu, lúc bọn họ ăn thịt uống máu người, bọn họ cũng không hề do dự.

Khương Vọng nói tiếp: "Phương Hạc Linh, ta có thể hiểu được sự thù hận của ngươi, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Trong rất nhiều đêm đen cô độc, ta cũng bị thù hận gặm nhấm như ngươi. Huyết sắc bên trong ánh mắt ngươi, trong ánh mắt ta cũng đã từng có, hơn nữa từ đó đến nay chưa hề tiêu tan. Nhưng chúng ta không phải người chung đường. Nếu gặp phải bên ngoài Sơn Hải Cảnh, ta hiện tại đã rút kiếm.

Phương Hạc Linh nhìn về phía Vương Trường Cát, trên mặt Vương Trường Cát không có biểu cảm gì, cũng không nói lời nào.

Gã dường như đã hiểu rõ.

Gã không hề. tát mình nữa, gã biết làm gì cũng vô ích.

Khương Vọng đến giờ vẫn kiên quyết như vậy.

Lúc Phương Bằng Cử co quắp nằm trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, hô to tam ca, cầu xin hắn tha mạng. Kiếm của hắn đâm xuống, cũng không có chút chần chờ.

Đó là huynh đệ kết nghĩa tình như thủ túc của hắn!

Phương Hạc Linh gã, lại tính là cái gì?

Phương Hạc Linh cười, cười thành tiếng.

Gã cười giơ ngón cái lên với Khương Vọng: "Ngươi đúng là lòng dạ sắt đá, ngươi đúng là trung can nghĩa đảm, ngươi đúng là ân oán rõ ràng, ngươi đúng là đầu đội trời chân đạp đất. Trong mắt ngươi không chịu nổi một hạt cát, ngươi thật là chính trực, thật là chính nghĩa á Khương Vọng!" Gã tự giễu bản thân không có chí tiến thủ, vừa tự ti lại vừa căm phẫn.

Gã giơ cao ngón tay cái, cao quá trán: "Ngươi rất mạnh, ngươi thật sự rất mạnh. Ngươi là thiên kiêu được người người ca ngợi. Ngay cả lúc học những thứ... kiếm pháp rách nát kia ở ngoại môn, ngươi cũng có thể mạnh hơn so với ta. Ngươi so với đường huynh thiên tài Phương Bằng Cử của ta cũng mạnh hơn, chỉ cần một kiếm liền giết chết huynh ấy!"

Tay của gã từ từ hạ xuống, giang hai bàn tay ra.

"Nhưng còn ta thì sao?"

Gã trừng Khương Vọng, biểu cảm lần đầu không thể nào ức chế mà vặn vẹo lên, gã lần đầu gầm gừ với Khương Vọng: "Nhưng còn ta thì sao!?"

"Ta là một phế vật! Ta làm thế nào cũng đều thua kém ngươi, ngay cả Phương Bằng Cử ta cũng thua kém, ta phải làm sao bây giờ!?"

"Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao, có thể có rất nhiều chọn lựa? Người mà ngươi kết giao không phải là thiên tài, truyền nhân danh môn thì cũng là con cháu thế gia, công tử, công gia. Ngươi ở Quan Hà Đài nổi danh thiên hạ, ngươi ở Tề quốc quan to lộc hậu, ngươi ở Sở quốc qua lại đều không phải dân thường, Tam Hình Cung làm chứng cho ngươi, Dư Bắc Đấu đều cũng mẹ nó xướng danh cho ngươi!"

"Nhưng còn ta thì sao?"

Khuôn mặt sưng vù của gã vặn vẹo thành một đoàn, nhìn lên cực kỳ xấu xí, cực kỳ chua xót. Gã dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực của chính mình, mỗi một cái đều rất mạnh, giống như đang run rẩy, trong nháy mắt như nhớ lại vô số lần thống khổ, theo từng cái đập vào lồng ngực, gã gầm lên giận dữ, gầm gừ: "Ta không phải người tốt, nhưng mà ta cũng không hề xấu xa như thế! Có một số lúc, ta cũng không xuống tay, có một số người ta cũng không muốn giết! Nhưng ta đã tự nói với chính mình, ta muốn báo thù! Ta không có gì cả, không là cái gì cả, ta lấy gì để báo thù? Chỉ có Nhân Ma muốn ta, chỉ có Nhân Ma cho ta cơ hội, chỉ có Nhân Ma cho ta sức mạnh!"

Gã chỉ vào Khương Vọng, dùng thanh âm gần như gào to nói: "Ngươi mẹ nó có thể làm người tốt, cao cao tại thượng nhìn ta, chỉ là vì ngươi đã được chọn!!!"

"Mà ta thì không"

Phương Hạc Linh rũ tay xuống, gã hạ giọng. Biểu cảm vặn vẹo trên mặt bắt đầu sụp đổ, gân xanh nổi lên cũng từ từ tản đi.

Gã trở nên sa sút, là loại sa sút hoàn toàn nhận rõ hiện thực.

Gã lắc đầu: "Khương Vọng, ta thật sự rất ghét loại người đứng trên cao nhìn xuống như ngươi. Có lẽ ngươi đúng, nhưng ngươi sẽ không vĩnh viễn đúng"

Thứ ánh sáng có thể xem là rực rỡ trong đôi mắt gã, vụt tắt.

Gã liền cứ vậy, mang theo gương mặt sưng vù, chán nản quay người.

Gã biết gã chỉ có thể lại đến quỳ gối trước mặt Yến Xuân Hồi, quỳ gối trước mặt Yến Tử, lại đi cầu xin một chút cơ hội.

Mặc dù gã cũng không biết, gã còn thứ gì có thể trao đổi.

Cái thế giới này, là được chuẩn bị sẵn cho thiên tài mà thôi.

Mọi ánh sáng trên đời này, là để cho những... kẻ quyền thế kia hưởng thụ.

Một phế vật giống như gã, có tư cách gì nói đến chuyện yêu hận chứ?

Thù giết cha thì như thế nào?

Giống như một con chó vẫy đuôi mừng chủ thì như thế nào?

Bán đứng tự tôn, bán đứng linh hồn, trả giá đau khổ, hy sinh thân thể... Lại có thể thế nào?

Cái thế giới này có vô số cánh cửa, phía sau những cánh cửa đó có vô số ưu việt. Nhưng lại chưa từng có cánh cửa nào, mở ra vì gã.

Gã thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Không biết nên đi nơi nào.