← Quay lại trang sách

Chương 2399 Kiếm khuynh Lưu Ba Sơn (1)

Nếu như Khương Vọng không thể giúp gã đạt được mục đích báo thù, gã tất nhiên sẽ chuyển hướng sang một người khác có thể giúp mình báo thù, chọn dùng thủ đoạn có thể giúp gã báo thù, bất luận là thứ gì. Gã không chút băn khoăn.

Nếu như đồng hành với Khương Vọng quả thực có thể báo được thù... Mộng cũ Phong Lâm Lục Hiệp, cũng rất đáng để hoài niệm, không phải sao?

Đó là thanh xuân ấu trĩ, mơ màng.

Giữa Khương Vọng và Vương Trường Cát, gã đương nhiên thích Vương Trường Cát không liên quan gì đến thành Phong Lâm hơn.

Trong suốt những năm qua, Khương Vọng đã sớm vang danh thiên hạ, gã lại chưa từng có suy nghĩ đến bái nhập.

Khương Vọng nói gã không phải người chung đường, chính gã làm sao có thể không biết?

Hôm nay chủ động giải hòa, cũng chỉ là vì Vương Trường Cát xem Khương Vọng là người cùng đường, chỉ thế mà thôi.

Tất cả cũng chỉ để báo thù.

Gã tin rằng Vương Trường Cát thật ra càng thích ý nghĩ của gã hơn.

Bởi vì Vương Trường Cát căn bản không thèm để ý gã đã từng làm chuyện ác gì, căn bản không thèm để ý gã là kẻ trời sinh tính tình tàn nhẫn hay là bởi thân bất do kỷ, Vương Trường Cát hầu như không thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì trên thế giới này.

Đương nhiên, Vương Trường Cát cũng không thèm để ý đến gã.

Nhưng đâu có quan hệ gì? Ở trên thế giới này, vốn dĩ không có ai để ý đến gã...

Khương Vọng nhìn Phương Hạc Linh thật sâu, không nói thêm gì nữa.

Hắn chỉ quay đầu nhìn Vương Trường Cát: "Vương huynh, bây giờ có thể nói, tìm ta tới có việc gì chưa? Ta nghĩ hai người bằng hữu của ta, có lẽ hiện tại đều rất nghi hoặc.

"Đương nhiên" Vương Trường Cát nói.

Theo lời y nói, thân ảnh Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù cũng hiện ra, tự nhiên xuất hiện trong tầm mắt, giống như căn bản chưa từng biến mất.

Khuôn mặt sưng vù và vết máu nơi khóe miệng Phương Hạc Linh cũng đã biến mất, nhưng gã hiển nhiên còn chưa phát hiện, bởi vì gã còn theo bản năng đưa tay che giấu khuôn mặt.

Đủ loại biểu hiện, cũng khiến cho Khương Vọng xác nhận rằng, mới nãy là cuộc giao lưu trong hoàn cảnh được tạo thành từ thần hồn lực.

Tả Quang Thù nhìn Phương Hạc Linh đột nhiên xuất hiện, lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khương Vọng, trong lòng hơi hơi kinh nghi, nhưng cũng không nói lời nào. Trong cảm nhận của hắn, chỉ là một cái chớp mắt, trước mắt liền hiện thêm một người... Mặc dù y biết, sự tình không hề đơn giản như vậy.

Nguyệt Thiên Nô chấp tay hành lễ, khen ngợi Vương Trường Cát từ tận đáy lòng: "Thí chủ vận dụng thần hồn đúng là đăng phong tạo cực Vương Trường Cát ngược lại không hề cố ý khiêm nhường, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ nhận lời khẳng định này. Sau đó nói với Khương Vọng: "Ta muốn mời ngươi đến giúp ta săn giết Quỳ Ngưu, trước đó luôn chờ cơ hội, bây giờ vừa đúng lúc.

Tả Quang Thù mở to hai mắt nhìn.

Uy phong của Quỳ Ngưu, y thật sự có ấn tượng rất sâu sắc, một đạo sấm chớp nối liền trời biển, bạo diệu nghìn vạn dặm, biển núi đều chấn động.

Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật, bị đánh chạy trối chết, y và Khương Vọng cũng quá mức sợ hãi.

Bây giờ người này nói, muốn giết Quỳ Ngưu? Người này rốt cuộc có biết hay không, giữa Ngoại Lâu và Thần Lâm, cách biệt thế nào?

So với y, Nguyệt Thiên Nô thật ra bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta so với Tả Quang Thù càng có thể biết được sự cường đại của Vương Trường Cát hơn. Mặc dù cũng cảm thấy khó có thể thực hiện, nhưng vẫn mong được nghe kế hoạch cụ thể của đối phương hơn.

Khương Vọng đã sớm có kỳ vọng đối với Vương Trường Cát, hắn cảm thấy bất luận tiếp theo Vương Trường Cát muốn làm gì, hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc, bởi vì đã sớm trải qua rất nhiều lần kinh ngạc rồi. Trước tiên hắn giải thích với Tả Quang Thù một câu: "Trước kia lúc chúng ta phát hiện ra Quỳ Ngưu, người mà nó truy đuổi, chính là Vương huynh Vương Niệm Tường"

Sau đó mới nói với Vương Trường Cát: "Vương huynh chắc hẳn lúc đó cũng đã nhìn trúng Quỳ Ngưu rồi? Nhân vật như ngươi, đã dám xem Quỳ Ngưu là mục tiêu, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị chu toàn rồi. Không biết nắm chắc mấy phần?"

"Lần đó chẳng qua chỉ là dò xét lẫn nhau, thử xem có thể giao lưu hay không. Chỉ là con thú kia tính tình quá bướng bỉnh nóng nảy..."

Vương Trường Cát nói: "Về phần nắm chắc... vốn dĩ chỉ có ba phần, sau khi cộng thêm Khương huynh, liền thành sáu phần. Hiện tại thì, đã thành tám phần.

Tập hợp một đám tu sĩ Ngoại Lâu, muốn vây giết một dị thú cường đại trong tầng thứ Thần Lâm như Quỳ Ngưu, vốn đã nguy hiểm như bước vào đầm rồng hang hổ. Làm sao có thể tính toán chuẩn xác như thế?

Tả Quang Thù hơi hơi không tin. Nhưng Khương đại ca đã không nghi ngờ, thì y cũng liền im lặng."Vương huynh nắm chắc như vậy, ta đương nhiên cũng nguyện ý phụng bồi? Khương Vọng hơi suy nghĩ, nhìn về phía Nguyệt Thiên Nô, nói: "Đây chỉ là giao tình giữa ta và Vương huynh, thiền sư có thể cùng đi, cũng có thể ở đây chờ ta. Xin cứ tùy tâm, đừng nên phiền vì Khương mỗ"

Nguyệt Thiên Nô chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Vương Trường Cát: "Nếu như có thể báo đáp cho việc chỉ điểm, thì thật là khiến cho bần ni cảm thấy thoải mái.

Vương Trường Cát đáp lễ nói: "Vậy thì, liền tạ ơn sư thái.

"Vương huynh có kế hoạch thế nào?" Khương Vọng lại hỏi. Vương Trường Cát cực kỳ lạnh nhạt nói: "Nhớ những gì ta đã nói với ngươi không? Ta đang tranh thủ thả câu.

Lúc đó ta nhận thấy, cơ sở quy tắc của thế giới này, đã bị dao động. Có nhiều luồng sức mạnh coi thế giới này là một cái hồ, dùng quy tắc như sợi câu, ta cũng gia nhập vào...

Từ lúc vào Sơn Hải Cảnh đến giờ, trong rung chuyển kịch liệt lúc nãy, mới có thể may mắn tranh thủ một chút.

Ngươi giúp chiếu cố Hỗn Độn, cũng thuận tiện giúp cho ta. Ngữ khí y bình thản, nói rằng đó cũng chỉ là may mắn. Nhưng mà vào tai người nghe, lại giống như sấm nổ bên tai.

Có thể xem thế giới này là hồ, thả dây câu của mình xuống. Đây là cấp bậc gì? Cần phải hiểu thế giới này đến mức nào? Rốt cuộc phải thế nào mới làm được?

Tả Quang Thù không biết, Khương Vọng không biết, ngay cả Nguyệt Thiên Nô lai lịch thần bí cũng chỉ biết chứ không thể nào làm được.

Bởi vì tu vi hiện tại của nàng ta, chỉ là Ngoại Lâu cảnh, có lòng mà không đủ lực.

Vấn đề mấu chốt chính là, nam nhân lấy tên Vương Niệm Tường này, cũng chỉ có tu vi Ngoại Lâu cảnh! Cũng chỉ là lần đầu tiên tiến vào Sơn Hải Cảnh!