Chương 2408 Nào có thể đưa ra phán đoán chính xác
Khương tước gia lịch duyệt phong phú, vốn muốn nhân cơ hội cho thiếu niên mới ra đời một bài học.
Hắn xưa nay không phải là người thích lên mặt dạy đời gì, nhưng đối với loại tiểu đệ vô cùng thân thiết như Tả Quang Thù, người chí thân từ trong đáy lòng như Khương An An, hắn cũng không thể ngoại lệ, luôn muốn truyền thụ chút kinh nghiệm nhân sinh của mình, cho ra lời nói thấm thía của "Người từng trải". Hố hắn từng giẫm phải, hắn không muốn bọn họ lại giẫm lên. Sai lầm hắn từng phạm phải, hắn không muốn bọn họ lại phạm. Khổ cực hắn từng nếm trải, hắn không muốn bọn họ lại phải chịu.
Nhưng không ngờ tới, trái lại còn để tiểu tử này dạy cho một bài học.
Tả Quang Thù biết hắn mỏi mệt, rõ ràng sự cố gắng của hắn, bắt được sự mê mang của hắn.
Chút mờ mịt này, không phải hôm nay mới có.
Ngày xưa thiên hạ dơ bẩn, tiếng xấu truyền thế, hắn đương nhiên cũng từng nghĩ, ta sao mà vô tội!
Một đường đi trên thế gian, mỗi người đều có lý do của mình.
Trang Cao Tiện chăm lo quản lý, Đỗ Như Hối mưu tính sâu xa, Đổng A tận trung vì nước...
Phương Bằng Cử không thể phụ lòng mong đợi của cha mẹ, Trịnh Thương Minh có cố gắng của kẻ tầm thường, Phương Hạc Linh bất đắc dĩ bị ép lựa chọn...
Triệu Huyền Dương khó vi phạm sư mệnh, Thôi Trữ, Trương Vịnh hiến thân vì lý tưởng...
Hắn chỉ là một người trẻ tuổi vừa đầy hai mươi.
Hắn đương nhiên cũng từng mê mang.
Rốt cuộc cái gì là đúng, Cái gì là sai?
Có gương sáng soi lòng son, nhưng lại bị phủ bụi.
Những suy nghĩ đã qua đi, hôm nay có, sau này còn sẽ xuất hiện.
Người trên thế gian, không có khả năng không nhiễm trần thế.
Nhưng giống như thỉnh cầu của Tả Quang Thù—– Hãy lựa chọn điều khiến mình cảm thấy tự tại, làm việc mình cảm thấy đúng.
Như thế là đủ rồi.
Làm việc cả đời, cần gì phải để ý đánh giá của người đời?
Thế gian có người phỉ báng ta, ức hiếp ta, làm nhục ta, cười nhạo ta, khinh thường ta, coi rẻ ta, căm ghét ta, gạt ta, ta không tha thứ.
Nhưng ta cũng sẽ không tự cam đọa lạc, trở thành người mà phỉ báng ta, làm nhục ta.
Thiên hạ vu khống ta là ma, ta liền thành ma, sao lại không phải một loại thất bại?
Ba thước kiếm trong lòng bàn tay, nơi mũi kiếm đi tới, tuân thủ nghiêm ngặt đạo lý và bản tâm của mình.
Người khác muốn nói gì thì nói cái đó, nhưng đường dưới chân đi qua là ở đây, sẽ không bị ngôn ngữ của ai thay đổi.
Cái gọi là con đường, chính là một lần lại một lần nhận biết mình, thấy rõ chính mình, sau đó kiên định đi lên phía trước.
Giờ phút này, Khương Vọng vui đùa ầm ĩ cùng Tả Quang Thù, không hề có sự khác biệt với Khương Vọng lúc trước.
Nhưng hiểu rõ chân tướng của Sơn Hải Cảnh, nhìn thấy con đường siêu việt đỉnh cao nhất của Hoàng Duy Chân, giáo dục Tả Quang Thù cũng bị Tả Quang Thù giáo dục lại, hắn càng thêm chắc chắn về nhân sinh của mình.
Loại tự tin, tự do toả ra từ linh hồn, làm cả bầu không khí trên đỉnh núi Lưu Ba, cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trong mắt Nguyệt Thiên Nô có ý cười.
Tả Quang Thù sờ trán, nhíu cả khuôn mặt tuấn tú, có vẻ rất khó chịu, nhưng cũng cười. Vương Trường Cát khiến Khương Vọng biết được chân tướng Sơn Hải Cảnh, đồng thời cũng mang đến phấn khích quét ngang Sơn Hải Cảnh cho Khương Vọng, lại chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, không nói một lời. Phương Hạc Linh yên lặng chú ý đến Vương Trường Cát, chỉ cảm thấy lúc này y dịu dàng ngoài ý muốn."Vạn năm trước kia, chưa từng có Sơn Hải Cảnh. Một đại thời đại trước kia, chưa từng có chư quốc. Trước viễn cổ, chưa chắc có sinh linh. Nỗi hận thiên cổ, thanh danh vạn cổ đều là mây khói. Nguyệt Thiên Nô cảm thán nói: "Cầu Phật cầu đạo, cầu được thông suốt thôi. Nếu Hoàng Duy Chân một đi không trở lại, hắn cũng không để lại lời giải thích nào cho thế giới này. Mà nếu hắn trở về từ trong tưởng tượng, thì cần lời giải thích gì đâu? Ta coi đây là thiền tâm Vị thiền sư lấy khôi lỗi làm thân thể này, hiển nhiên đã hình thành phật lý của mình.
Nàng ta cũng không giống những người trong Phật môn khác mà Khương Vọng biết. Nói nàng ta thông thấu, có đôi khi lại rất lạnh lùng, nói nàng ta cứng nhắc, có đôi khi lại có thể thấy êm dịu, vừa từ bi vừa ác nghiệt, có vẻ không theo xu thế chính cho lắm.
Đương nhiên, người trong Phật môn Khương Vọng biết rõ, cũng không coi là bình thường.
Cho nên hắn cũng không biết, Nguyệt Thiên Nô rốt cuộc có tính là không bình thường...
"Lại nói" Khương Vọng nhìn Vương Trường Cát nói: "Vương huynh nói cho chúng ta biết những... chân tướng Sơn Hải Cảnh, con đường của Hoàng Duy Chân, đại loại như vậy. Sau đó thì sao? Có tính toán gì không?" "Sau đó à?" Vương Trường Cát nhẹ nhàng giương mắt, nhạt giọng nói: "Nên làm gì thì đi làm cái đó đi. Hoàng Duy Chân là nhân vật muốn xung kích đỉnh cao nhất siêu phàm, lực lượng của ông ta, ý nghĩ của ông ta, chúng ta há lại có thể suy đoán được?"
Y dùng một loại ánh mắt hơi có vẻ kỳ quái nhìn Khương Vọng: "Ngươi sẽ không cho rằng, chúng ta có năng lực ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta đấy chứ?"
Khương Vọng hơi lúng túng sờ mũi. Hắn thật sự cho rằng Vương Trường Cát còn có biện pháp đục nước béo cò nào đó. Dù sao người này đã một lần lại một lần đánh vỡ rào cản tưởng tượng của hắn, hiện ra đủ loại thần kỳ. Vương Trường Cát thở dài một hơi, cũng không biết nên tự đắc, hay nên mất mát vì loại tin tưởng mù quáng này của Khương Vọng với y.
Có lẽ đều có đủ cả.
"Sở dĩ ta có thể phát hiện được một chút mánh khóe, đơn giản là bởi vì... Sơn Hải Cảnh phát triển đến loại trình độ bây giờ, đã căn bản không cần che giấu nữa. Hoàng Duy Chân trở về từ trong huyễn tưởng đã thành kết cục đã định, đồng thời thời gian sẽ không quá trễ. Vương Trường Cát nói: "Chủ nhân không ở nhà, ta vụng trộm múc một ngụm nước uống, không quan trọng lắm. Muốn làm chuyện gì quá đáng với căn nhà này, thì khó mà nói chủ nhân căn nhà sẽ làm gì"
"Khi nào Hoàng Duy Chân sẽ trở về? Các hạ có thể biết thời gian cụ thể một chút không?" Tả Quang Thù hỏi. Vương Trường Cát lại than thở một tiếng: "Các ngươi không khỏi quá đề cao ta. Ta nhón chân lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút vết tích Hoàng Duy Chân đã từng đi qua từ xa, suy đoán ông ta sắp về. Nào có thể đưa ra phán đoán chính xác cỡ nào đâu?"