Chương 2430 Thế giới không phải chỉ có Sơn Hải (1)
Khối thân thể 'Cách Phỉ này, đại khái chính là cửa lồng duy nhất, nhưng nếu như không phải tập hợp một nhóm nhân vật tuyệt đỉnh Ngoại Lâu, dùng công đối công chém giết đất trời mù mịt, thì làm sao có thể bắt được mệnh môn chứ?
Bốn chữ tùy cơ ứng biến, nói thì đơn giản.
Đối phó với một con kiến đương nhiên có thể thoải mái tùy cơ ứng biến.
Nhưng có bao nhiêu người có thể dưới áp lực của cường giả Thần Lâm mà có thể tùy cơ ứng biến chứ?
Cuộc chiến này, quả thực là không chỗ nào không ổn, không chỗ nào là không đặc sắc.
Với nhãn giới của Tả Quang Thù mà nói, nhìn chung so với những... trận chiến nổi danh hay vô danh kia, trận này có thể nói chính là trận chiến mẫu mực cảnh giới Ngoại Lâu trong giới tu hành.
Nếu như ghi chép lại, lưu truyền ra, có thể coi là danh cục thiên cổ!
Tiếc là...
Lúc này Tả Quang Thù mới chợt tỉnh cơn mơ, kịp phản ứng rằng vậy mà mình không nghĩ đến việc dùng Lưu Ảnh Thạch.
Dù sao thì trước khi trận chiến đột nhiên bắt đầu, y cũng không ngờ, vậy mà mình không tìm được cơ hội ra tay...
Sự chênh lệch giữa Nội Phủ và Ngoại Lâu, quả là thường xuyên bị vượt qua nhất.
Nhưng đó là bởi vì sự tồn tại của thần thông. Dẫn đến giới hạn trên của Nội Phủ cảnh quá cao. Mà tứ linh tinh vực đã được các bậc tiên hiền neo định, truyền xuống các loại đạo thống, khiến cho việc lập tinh lâu không còn là một chuyện cửu tử nhất sinh nữa, đồng thời với đó là sự phát triển của biên giới tu hành, cũng làm cho giới hạn dưới của Ngoại Lâu cảnh này trở nên rất thấp.
So với hàng ngũ đỉnh cấp thiên kiêu, tu vi có sự chênh lệch cực kỳ lớn, lớn đến mức có thể đè chết người. Cùng là người đứng xem trận chiến này, cảm thụ của Phương Hạc Linh lại khác.
Rất nhiều chi tiết chiến đấu gã đều không nhìn thấy rõ lắm, có một số lựa chọn, gã cũng không hiểu rõ.
Cho đến khi nhìn thấy một cường giả triển hiện thực lực Thần Lâm, bị đánh cho trở thành một tờ da người rơi xuống, gã mới giật mình nhận ra trận chiến đã kết thúc.
Nhưng nhìn được những thứ đó, nhớ rõ những thứ đó, đã đủ để gã nhấm nuốt thật lâu.
Cho nên trong mắt gã, cũng có vui sướng vì thắng lợi.
Người với người vốn dĩ khác nhau.
Cùng là một thế giới, trải nghiệm, cảm nhận, nhận thức của mỗi người đều khác nhau.
Mặc dù cùng một thế giới, nhưng có muôn vàn biến thể.
Keng, keng.
Đấu Chiêu xách nghiêng Thiên Kiêu Đao, không chút để ý gõ bể một khối đá núi bên chân.
"Ai có thể nói cho ta biết, Cách Phỉ này là chuyện gì không?" Y hỏi.
Một cuộc chiến đấu cực kỳ đặc sắc kết thúc, mỗi một người tham dự chiến đấu, đều có một loại cảm giác sảng khoái khó tả.
Cùng kề vai chiến đấu với người chiến đấu tài tình tuyệt đỉnh, đúng là một loại hưởng thụ.
Mọi ý đồ chiến đấu của ngươi, đều có thể được tiếp thu, sau đó nhận được sự phối hợp. Mỗi một lần ngươi ra tay, đều là ở góc độ thoải mái nhất. Cho dù có xuất chiêu lạ lùng cỡ nào, thì cũng sẽ có sự hưởng ứng xảo diệu cực kì tự nhiên.
Ngươi có thể tận tình buông thả một thân tài hoa của mình.
Trong trận chiến tài tình như vậy, trước kia mười phần chiến lực, ít nhất có thể phát huy lên đến mười hai thành. Ngôn ngữ thân thể của Đấu Chiêu cũng biểu hiện nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, y rõ ràng đang nhìn Khương Vọng, trên thật tế cũng đang hỏi Khương Vọng, có thể cái đức hạnh thối ta hết lần này tới lần khác không chỉ mặt gọi tên, cũng rất có phong cách Đấu Chiêu của y. Khương Vọng quả thật là người có quyền lên tiếng nhất đối với vấn đề này, dù sao 'Cách Phỉ lúc đến ngọn núi trung tâm, không tìm ai cả, chỉ tìm hắn "thân thiết trò chuyện" vài lần.
"Ta lúc đó chỉ là chém giết Ngũ Lăng, khiến Cách Phỉ trốn thoát. Không biết sau đó hắn ta xảy ra chuyện gì? Khương Vọng lắc đầu, lại nhìn về phía Vương Trường Cát: "Vương huynh nghĩ hắn ta là Hỗn Độn hay là Chúc Cửu Âm?"
Hiện tại, 'Cách Phỉ đã chết. Chỉ là một tờ da người, trôi lơ lửng trên lưu dịch vẩn đục.
Phía sau tấm bia đá cổ xưa, khảm toàn bộ Cửu Chương Ngọc Bích.
Lồng thần quang như một chiếc chuông vàng thật chất, nhìn qua kiên cố không thể phá vỡ, vô tận hắc triều bên ngoài bất luận quay cuồng thế nào, đều không thể tới gần.
Một hồi nguy cơ, hình như đã chấm dứt. Nhưng Khương Vọng đã tự mình đi một chuyến Điêu Nam Uyên, tất nhiên không dám khinh thường."Ta nhìn không phân biệt rõ được." Vương Trường Cát nói: "Ta chỉ thấy, ở một hải vực sâu thẳm, trước một khối ngọc bích màu đen, có một dị thú nhìn như gấu ngồi một mình, trên người nó mọc đầy lông dài, bụng gồ cao cao lên. Ta cũng nhìn thấy, ở trên một ngọn phù sơn hiểm trở, có một dị thú thân rắn mặt người toàn thân màu đỏ, lẳng lặng chiếm cứ đỉnh núi"
"Kẻ trước mà ngươi nói chính là Hỗn Độn, chúng ta đã từng nhìn thấy ở Điêu Nam Uyên. Tả Quang Thù nói: "Kẻ sau chính là Chúc Cửu Âm, trong [Sơn Hải Dị Thú Chí] có ghi lại.
"Nhưng ta không xác định được sức mạnh thao túng Cách Phỉ đến từ đâu. Vương Trường Cát nói: "Thế giới này bây giờ quá hỗn loạn, mọi thứ đều rất hỗn loạn. Ta chỉ là trong qua trình giao thủ, bắt được quy tắc đường đi của loại sức mạnh này, sau đó hơi can thiệp vào.
Y nói cực kỳ đơn giản.
Nhưng cho dù là Đấu Chiêu coi trời bằng vung, cũng không nhịn được nhíu mày.
"Nói theo lẽ thường, kẻ khống chế thân thể Cách Phỉ, chắc hẳn là Hỗn Độn" Khương Vọng nói."Nó là kẻ nhất định phải phá hủy thế giới này, ngọn núi trung tâm là nơi nó nhất định phải đánh hạ. Hiện tại cửu chương tề tụ, ngọn núi trung tâm nhìn qua không gì phá nổi. Không biết tiếp theo nó có thể làm cái gì?"Nói theo cách khác thường thì sao?" Chúc Duy Ngã có chút hăng hái hỏi. Khương Vọng nói: "Trong lúc hỗn loạn như vậy, Chúc Cửu Âm có lẽ cũng có thể tìm ra biện pháp đường vòng để đối phó chúng ta. Ví dụ như mượn thân thể Cách Phỉ? Trong lúc mấu chốt đối kháng Hỗn Độn, Cửu Chương Ngọc Bích được nó giữ trong tay vẫn tự tin hơn, so với được chúng ta cất giữ. Là người duy trì trật tự của thế giới này, sự ổn định luôn luôn quan trọng nhất. Hơn nữa phong cách hành sự của nó đã có tiền lệ Chúc Duy Ngã suy nghĩ một chút, nhìn về phía Vương Trường Cát: "Ngay cả bên trong hắc triều bên ngoài, cũng có một con quái vật tồn tại. Ta xác định ta đã đâm nó bị thương, nhìn có nhận ra nó hay không?" May mà hắn ta không hỏi Khương Vọng, phong cách hành sự tiền lệ của Chúc Cửu Âm là gì, nếu không thì hắn ta sẽ lập tức phản ứng kịp, là ai đã đem con vịt mà hắn ta đã nấu chín bay đi mất rồi.
Vương Trường Cát trầm mặc chốc lát, nói: "Ta không biết ngươi nói đến con nào, bởi vì quái vật bên trong hắc triều... Không chỉ một con.
Những lời này khiến người ta thầm giật mình, những lời này cũng giống như đang thổi lên một hồi kèn lệnh chiến tranh.
Vương Trường Cát vừa dứt lời, bên trong hắc triều vô tận kia, liền vang lên tiếng gầm gừ rung trời!