← Quay lại trang sách

Chương 2432 Chiến tranh toàn diện (1)

Nói là mở mắt, thật ra cũng không chính xác.

Bởi vì con phượng hoàng màu đen này, vốn dĩ vẫn luôn trợn tròn mắt.

Nó chết chưa nhắm mắt.

Đó là một hốc mắt trống rỗng, trong đó không có gì cả.

Trong thời gian mấy trăm năm, đã từng tịch mịch trống rỗng, không có chút tiếng vọng.

Lúc này, lại dấy lên hồn hỏa.

Ngọn lửa tối tăm kia nhúc nhích, hoạt bát, miêu tả loại sức mạnh... trầm mặc đã lâu.

Hiện tại, một trong chín loại phượng hoàng, Già Huyền toàn thân đen tuyền, bên trong Điều Nam Uyên sạch sẽ, hồi phục.

Ngọn núi trung tâm.

Mọi người được che chở bên trong lồng ánh sáng, ai cũng nghe được giọng nói của Hỗn Độn.

Đó là một bản hịch văn, một loại tuyên ngôn.

Một bài diễn văn nêu rõ lý tưởng.

Khôi Sơn nhếch nhếch miệng, nói: "Chúng ta nghe mà cũng nhiệt huyết sôi trào"

Đám Khương Vọng là những người đã hiểu được một phần chân tướng của Sơn Hải Cảnh, Chúc Duy Ngã và Khôi Sơn, lại hiểu rõ con đường khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút ngầm hiểu lẫn nhau mà trầm mặc.

Chỉ có... Đấu Chiêu.

Đại chiến luân phiên, chiến y có tốt hơn nữa cũng không chịu được sự dày vò, trở nên hơi rách rưới.

Nhưng sắc thái đáy hồng viền vàng trên người nam tử cụt một tay này, vẫn rực rỡ chói mắt như cũ.

Y nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, sau đó nói: "Các ngươi hình như biết một số chuyện... mà ta không biết. Có liên quan gì đến biến hóa của thế giới này?"

Y vốn không quá quan tâm đến sự thay đổi của thế giới này, nhưng biến cố rơi xuống đầu dồn dập, có không muốn không quan tâm cũng không được rồi.

Hơn nữa lúc này, hình như ai cũng tỉnh chỉ mình ta say, cảm thấy có chút khó chịu.

Khương Vọng nhìn thoáng qua Tả Quang Thù.

Đều là con cháu thế gia đỉnh cấp của Đại Sở, Quang Thù so với hắn càng có thể biết chừng mực hơn, biết phải nói đến mức độ nào là thỏa đáng.

Tả Quang Thù nói: "Chúng ta quả thật đã nhận ra một ít đầu mối, rõ ràng Sơn Hải Cảnh là tạo vật hư ảo, là tác phẩm mà năm đó Hoàng Duy Chân để lại.

Đấu Chiêu nhìn y, từ chối cho ý kiến, cách nói này vẫn luôn được lưu truyền, không hề khiến người ta ngạc nhiên.

"Mà Hỗn Độn là một trong những sự tồn tại mạnh nhất trong thế giới này, thần chức là trấn thủ Điêu Nam Uyên.

Điều Nam Uyên này, có điểm nào đó tương tự với Họa Thủy, cho nên sức mạnh của Hỗn Độn chúng ta đại khái có thể tưởng tượng được..." Tả Quang Thù tiếp tục nói: "Nhưng nó không cam lòng bị vây khốn bên trong thế giới này, tuyên ngôn của nó lúc nãy ngươi cũng đã nghe thấy. Nó muốn phá vỡ trói buộc của thế giới này, tiến vào hiện thế, muốn hóa hư thành thật. Muốn biến tạo vật hư ảo mà Hoàng Duy Chân tạo ra, thành dị thú Hỗn Độn chân chính tồn tại. Cũng vì thế mà tạo ra trận chiến này. Hắc triều hiện tại đang vây núi, chính là kiệt tác của nó, những thứ oán trùng hận niệm này, chính là từ Điêu Nam Uyên đến đây?"Nó vừa xuất hiện liền ra tay, ta còn tưởng rằng nó muốn làm gì! Không phải là muốn vào hiện thế sao, chúng ta vì sao phải ngăn nó?" Đấu Chiêu cười: "Chỉ với thực lực này của nó, có thể gây nên sóng gió gì?"

Vì sao trước đó Khương Vọng nói, đối với Chúc Cửu Âm, vào thời khắc mấu chốt đối phó với Hỗn Độn, Cửu Chương Ngọc Bích được nó nắm giữ thì đáng tin cậy hơn so với việc nằm trong tay những người thí luyện như bọn họ.

Chính là bởi, từ đầu đến cuối, bọn họ thật ra chỉ là những vị khách qua đường trong thế giới này mà thôi. Căn bản không cần quan tâm đến việc thế giới này xảy ra chuyện gì. Chỉ cần đảm bảo sự an toàn và thu hoạch của bản thân, bọn họ chẳng cần quan tâm đến chuyện gì khác.

Giống như cách nói của Đấu Chiêu, cho dù Hỗn Độn thật sự muốn hóa hư thành thật, thật sự tiến vào hiện thế, còn có thể gặp phải phiền phức lớn gì chứ? Chỉ tính trong biên giới Sở quốc, Chân Quân cũng không chỉ một hai người. Trở tay cũng đủ nghiền nó thành tro bụi.

"Nói thì nói như thế..." Khương Vọng nói: "Nhưng vấn đề là ở, việc đầu tiên mà nó làm chính là ngăn chặn lối ra khỏi thế giới này, khiến cho những người còn lại như chúng ta không thể nào bình yên ra ngoài. Phong cách hành sự của Hỗn Độn rất khó khiến cho người ta tín nhiệm, phát triển đến hiện tại, nhưng nếu nó cường ngạnh phá vỡ thế giới này, sự an toàn của chúng ta cũng là vấn đề"

Đấu Chiêu cười, không nói.

"Ta cảm thấy vấn đề hiện tại là..." Tả Quang Thù nhíu mày nói: "Là người duy trì trật tự thế giới, vì sao trật tự thế giới đã sụp đổ đến mức độ này rồi mà Chúc Cửu Âm vẫn không hề có động tĩnh?"

"Có lẽ là bởi hiện tại nó rất yếu ớt?" Nguyệt Thiên Nô suy đoán: "Cùng một ngày liền từ bỏ thần danh, dựa vào tự mình lý giải để đối kháng với Hỗn Độn. Chúc Cửu Âm luôn tuân thủ nghiêm ngặt thần chức, dung nhập vào thế giới này, duy trì trật tự thế giới, lúc trật tự thiên địa bị sụp đổ, nhất định là đã phải chịu sự thương tổn rất lớn. Lúc thế giới ổn định, nó mạnh nhất. Vậy thì lúc thế giới sụp đổ, nó sẽ yếu nhất. Đây chính là một đạo lý rất đơn giản"

Chúc Cửu Âm bởi vì duy trì trật tự thế giới mà có sức mạnh lớn nhất Sơn Hải Cảnh, nhưng cũng bởi vì vậy mà nó so với bất kỳ ai khác cũng phải càng thêm tôn trọng quy tắc của Sơn Hải Cảnh hơn.

Không thể gây nên quá nhiều quấy nhiễu đối với những người thí luyện theo "thiên ý", ở mức độ nào đó mà nói, cũng có thể coi là một trong những nguyên nhân đẩy Điêu Nam Uyên đến giới hạn sụp đổ và Thiên Khuynh.

Nhìn giống như là việc đột phát ngoài ý muốn.

Nhưng lựa chọn mà Hỗn Độn và Chúc Cửu Âm đã chọn vào hơn chín trăm năm trước, đã quyết định hơn chín trăm năm này của Sơn Hải Cảnh, đương nhiên cũng quyết định mọi thứ hôm nay.

Chúc Cửu Âm trước đây mạnh nhất Sơn Hải Cảnh, lúc này có thể đã suy yếu đến mức không thể nào nhúc nhích...

Có lẽ đây mới là nguyên nhân Hỗn Độn dẫn âm Sơn Hải, không ai có thể kháng cự.

Nguyệt Thiên Nô phân tích rất hợp lý.

Nhưng Khương Vọng cảm thấy... Chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

Cho dù là lúc long trời lở đất như hiện tại, Chúc Cửu Âm cũng tuyệt đối không thể nào không có chút năng lực phản kháng nào.