← Quay lại trang sách

Chương 2439 Mạng sống và tự do (2)

Trong nửa hư nửa thực, có một dị thú hình dạng như chó màu đen đứng trên đỉnh núi, đuôi có Tam Xoa, căm tức nhìn về phía trước, giống như đang giằng co với một thứ gì đó kinh khủng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cùng đối phương quyết phân sinh tử."Tam Xoa!" Khương Vọng có hơi kinh hỉ kêu lên.

"Tam Xoa?" Khôi Sơn vừa nghe hắn kêu to, không chút khách khí cười nhạo: "Hán tử thô kệch như chúng ta, cũng biết đó là Họa Đấu. Nó còn là vương thú Họa Đấu. Dựa vào cái đuôi mà kêu loạn, vì sao ngươi không gọi nó là chó nhỏ luôn đi, ha ha ha ha.

Hắn ta còn dùng cánh tay giống như nham thạch của mịnh đụng đụng Chúc Duy Ngã: "Các ngươi không phải là người thích đọc sách sao ha ha ha ha..."

Chúc Duy Ngã im lặng không lên tiếng mà đem tay chuyển đến vị trí dễ dàng phát lực nhất.

Tiếng cười của Khôi Sơn mới ngừng lại.

Lại vừa lúc thấy được, vương thú Họa Đấu bên trong hư ảnh kia giống như nghe thấy động tĩnh gì đó, xoay đầu lại. Ánh mắt hung tàn lướt qua đám người Khôi Sơn, lúc nhìn thấy Khương Vọng, nháy mắt ánh mắt liền trở nên mềm mại, còn thân mật "ngao" lên một tiếng.

"À, Tam Xoa là nhũ danh ta đặt cho nó." Khương Vọng không đổi sắc mặt nói.

Sau đó vẫy vẫy tay với Tam Xoa: "Cẩn thận một chút!"

Khôi Sơm câm miệng không nói.

Mỗi một tòa hư ảnh Thần Trạch trở nên rõ ràng, đại biểu... những dị thú tiếp nhận thần danh sơn thần hải thần, đang dồn dập phóng sức mạnh của mình đến đây. Bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia trận chiến!

Tòa Thần Trạch mà bọn chúng trấn thủ, trong thời khắc băng sơn tuyết địa tận thế này, vẫn cùng ngọn núi trung tâm, chống đỡ căn cơ của thế giới này.

Bọn chúng đương nhiên cũng có lập trường riêng.

Trên bầu trời, bông tuyết hai màu đen trắng bay múa.

Khuôn mặt ngây thơ chất phác của Chúc Cửu Âm, nhìn về phía Hỗn Độn ác hình mặt chó."Ngu xuẩn?" Giọng Hỗn Độn hung dữ: "Ngươi coi thanh tỉnh là ngu xuẩn, lại coi nhu nhược là trung thành! Ngươi chấp chưởng quy tắc lại đổi trắng thay đen, rốt cuộc là ai đã đầu độc thế giới này hơn chín trăm năm qua!?" Chúc Cửu Âm lại biến thành khuôn mặt bà lão, dùng một ngữ điệu đau thương thở dài nói: "Sao mà ngu xuẩn như vậy. Ngươi tự mình mê hoặc chư linh. Nếu không phải ngươi làm phản, chúng ta đều có thể yên ổn trải qua mùa đông này. Hiện tại trời đất sụp đổ, quy tắc hủy diệt, lại không biết, bao nhiêu kẻ chết, bao nhiêu kẻ sinh ra, bao nhiêu Thần Trạch trống!"

Ai có "lý" hơn ai? Ai có thể chống đỡ được cái thế giới này?

Giữa bọn chúng là lập trường đối lập, đạo lý va chạm, là cuộc đấu "đạo", lại càng là cuộc tranh đoạt quy tắc thế giới. Đương nhiên, là tranh đoạt dưới sự cho phép của những sơn thần hải thần khác của Sơn Hải Cảnh.

"Ngươi căn bản không hiểu, căn bản không rõ, ta hôm nay vì sao lại ngồi trước mặt ngươi.

Hỗn Độn cười "ồ" một trận.

Giọng nó trầm xuống: "Không phải ta biết thuyết phục hơn so với ngươi"

"Không phải ta có sức mê hoặc lớn hơn so với ngươi.

"Không phải tư thái ác quỷ này của ta có uy nghiêm hơn so với ngươi"

"Không phải ta bị các ngươi hành hạ đến trạng thái không tỉnh táo, có thể dễ dàng đạt được sự tín nhiệm hơn so với ngươi.

"Mà là mỗi một sinh mệnh, đều khao khát tự do"

"Mỗi một người!"

"Ta bạo ngược, ta điên cuồng, đầu óc ta không tỉnh táo... Nhưng mà ta cho chúng nó sự tự do. So với bất cứ ai trong bọn chúng, ta càng muốn tự do hơn.

Nó dang đôi vuốt gấu ra, để mặc cái bụng bị xé lộ ra trong gió, ngửa mặt lên trời nói: "Sơn Hải Cảnh mà Chúc Cửu Âm ngươi cực khổ giữ gìn!"

Lời Hỗn Độn nói, rất có lực kích động.

Đều là những dị thú nắm giữ sức mạnh cấp bậc Thần Lâm, đều hiểu rõ chính mình chỉ là tạo vật hư ảo, đều có ý chí và tư tưởng độc lập. Những... sự tồn tại hiển hóa bên trong hư ảnh Thần Trạch... Những... sơn thần hải thần vẫn thủ vững thần chức kia, sao có thể hoàn toàn không dao động?

Nhưng Chúc Cửu Âm vẫn như cũ rất bình tĩnh, so với Hỗn Độn kích động, sự bình tĩnh của nó hơi đáng sợ: "Vậy những sinh linh... chỉ muốn sống sót thì sao? Những sinh linh chỉ muốn... được sống an ổn thì sao? Bản năng cầu sinh của bọn chúng thì sao? Thứ bọn chúng khát vọng chẳng lẽ không phải là khát vọng sao? Chẳng lẽ những thứ đó đáng bị Hỗn Độn đại nhân lòng ôm chí lớn bỏ qua sao?"

"Phá vỡ lồng giam này không ai phải chết cả!" Ngữ khí Hỗn Độn nóng bỏng nói: "Ngoại trừ Chúc Cửu Âm ngươi! Chín trăm năm rồi, ngươi chấp chưởng trật tự thế giới này đã chín trăm năm rồi! Tích góp được bao nhiêu? Tích góp được bao nhiêu! Nhất kinh lạc, vạn vật sinh. Ăn ngươi, tất cả mọi người đều có thể hóa hư thành thật!" Lời này vừa nói ra, rất nhiều dị thú bên trong hư ảnh Thần Trạch, cũng không nhịn được nhìn về phía Chúc Cửu Âm. Có con thậm chí đã không nén được hung quang trong ánh mắt.

Mặt Chúc Cửu Âm, lúc này lại đổi thành dáng vẻ nam nhân trung niên uy nghiêm.

"Không" Nó nói: "Ta nói chính là, nếu ngươi phá vỡ lồng thần quang, bọn chúng cũng sẽ chết.

Nó nói rất bình tĩnh, cũng vì vậy mà rất lãnh khốc.

Chỉ thấy bên trong hắc triều cuồn cuộn kia, từng hư ảnh Thần Trạch, trong giây lát hóa thật.

Từng con từng con dị thú, hoàn toàn hiển lộ bản thể, hạ xuống nơi đây.

Trên người bọn chúng đều toát ra một đạo thần quang, phủ lên thần quang đang bao trùm ngọn núi trung tâm. Giống như những mạch máu hẹp dài giăng khắp nơi!

Đạo thần quang này biến mất, mệnh hồn của chúng nó, hòa cùng một thể với lồng thần quang bao bọc ngọn núi trung tâm.

Kể từ lúc này, ngọn núi trung tâm còn, bọn chúng còn. ngọn núi trung tâm mất, bọn chúng mất. Đồng thời với lúc chọn thiên thụ thần danh, cũng là lúc giao ra vận mệnh!

Đây là điều mà những sơn thần hải thần này không ngờ đến.

Bọn chúng phẫn nộ, bọn chúng thù hận, bọn chúng hận không thể lập tức xé xác ăn tươi kẻ kia!

Nhưng mà bọn chúng không có cách nào thay đổi.

Hầu như toàn bộ những dị thú thủ vững thần chức, đều quăng hung quang lên người Chúc Cửu Âm.

Nghìn người chỉ chỏ, không bệnh mà chết.

Sự căm hận có thể giết người.

Trên khuôn mặt uy nghiêm của Chúc Cửu Âm, lại cực kỳ bình tĩnh: "Vậy thì đến đây đi, tự do và sinh mệnh. Để ta chờ xem một chút, các ngươi nguyện ý hi sinh bao nhiêu!"

Nó không chỉ là nói với những dị thú thủ vững thần chức này, mà cũng là đang nói với những dị thú đi theo Hỗn Độn cùng nhau làm phản kia nữa.

Hỗn Độn dùng lý tưởng tập hợp được một đám sơn thần hải thần, lại dùng lý tưởng xen lẫn lợi ích, muốn xúi giục những... sơn thần hải thần còn lại.

Nhưng mà Chúc Cửu Âm nó... Trực tiếp gắn kết sinh mạng mỗi một kẻ có thần chức lại. Đặt chung một chỗ với lồng thần quang bảo bọc ngọn núi trung tâm.

Tự do và tính mạng.

Giữa khả năng phát triển và bản năng sinh tồn.

Thứ nào đáng giá có được sự hi sinh nhiều hơn? Thứ nào có thể kích phát ra càng nhiều sức mạnh? Nó mong đợi, nó chứng kiến.

Đây là cuộc giằng co quá lạnh lẽo. Đây là trận chiến quá tàn nhẫn!