← Quay lại trang sách

Chương 2442 Chỉ có phương nam không thần phục (3)

Đây là giả. Hỗn Độn nói thẳng: "Ngươi chấp chưởng đêm ngày của thế giới này, quang ảnh tất nhiên cũng mặc ngươi bịa đặt.

Chúc Cửu Âm dùng giọng trẻ con cười nói: "Là thật hay giả thì vương thú Họa Đấu có thể tự phán đoán. Nó cũng không phải là nhân loại trẻ tuổi dễ bị lừa như vậy!"

Hỗn Độn tức giận gầm gừ: "Đây không phải là thần quang của ta! Là người làm giả!"

Những người khác nhìn thấy nhưng không hiểu gì.

Khương Vọng lại lập tức nhìn về phía vương thú Họa Đấu: "Tam Xoa! Đừng!"

Hắn thậm chí còn mạnh mẽ biến ra một biển lửa, muốn chặn nó lại.

Nhưng mà đã muộn rồi.

Tam Xoa luôn luôn làm bộ, luôn luôn giả bộ để bảo toàn thể lực, đã đỏ mắt lên, điên cuồng nhằm về phía Hỗn Độn!

Mối thù hận của nó trong nháy mắt bị đốt cháy, hừng hực thiêu đốt.

"Gầm!"

Nó gầm lên giận dữ mà thê lương, giống như một mũi tên màu đen sắc nhọn, trong nháy mắt xuyên qua không gian, bắn đến trước mặt Hỗn Độn, u quang quanh người, táp một ngụm đến Bộp!

Hỗn Độn giơ vuốt gấu lên chưởng một cái.

U quang nghiền diệt, thần lực sụp đổ, lông dài hạ xuống, huyết nhục thành bùn, cốt cách vỡ vụn...

Mọi thứ hết thảy đều chỉ xảy ra trong nháy mắt tiếp xúc.

Hỗn Độn chỉ tát một cái, cũng đã khiến cho vương thú Họa Đấu cường đại này, hóa thành bánh thịt trong không trung.

"Đã nói mọi chuyện không phải ta làm!" Hỗn Độn bộc lộ vẻ mặt hung ác, lắc lắc vuốt gấu: "Cho ngươi bậc thềm ngươi cũng không chịu bước xuống!"

Khương Vọng ngơ ngẩn nhìn chiếc "bánh thịt" kia, nhất thời lặng im không nói.

Đúng là tử trạng khó coi, khiến cho người ta căn bản không nhớ rõ dáng vẻ uy phong của nó.

"Ngao!"

Hắn dường như nghe thấy một âm thanh đang kêu gọi.

Có thể là đang gọi đầu bếp.

Cũng có thể là đang gọi... Bằng hữu.

Nhưng trạng thái Thanh Vân Tiên nói cho hắn biết, chưa từng có bất kỳ âm thanh gì.

Trên trời cao, Chúc Cửu Âm đổi thành khuôn mặt bà lão: "Ngươi làm nhiều việc ác, lại tự cho mình là anh hùng.

Ngươi tàn sát vô số, lại tuyên bố là vì đoạt lấy tự do cho bọn chúng. Hỗn Độn, nếu ngươi không chết, thế giới này trọn đời khó yên ổn!"

"Hắc hắc hắc hắc" Hỗn Độn cười.

Trong một khoảng thời gian rất dài, nó đều phải tuân theo quy tắc của thế giới này, không thể tự do làm gì.

Cho nên lựa chọn âm thầm dẫn dắt, khiến cho Tất Phương ăn mất con của Tam Xoa. Dùng thủ đoạn như thế để khơi mào những cuộc chém giết bên trong Sơn Hải Cảnh. Mài mòn căn cơ của thế giới này, phá hoại những tồn tại trụ cột của thế giới này, dao động quy tắc của thế giới này.

Cho nên Tất Phương chết rồi, Cường Lương chết rồi, Chu Yếm chết rồi...

Quá nhiều sơn thần hải thần, liên tiếp vẫn lạc.

Mà Điêu Nam Uyên vốn là nơi chứa đầy những thứ tiêu cực của thế giới, lại càng gia tốc tích góp sức mạnh tiêu cực, đã sớm chứa đầy tai họa.

Cho nên hôm nay mới có hắc triều xa rời vực sâu, bao vây ngọn núi trung tâm.

Hỗn Độn ngừng cười, phẫn nộ nói: "Mọi thứ ta làm, kẻ tù tội như ngươi không có tư cách bình luận! Trăm ngàn năm sau bọn chúng tự nhiên sẽ biết, người nào mới chính là người đang chiến đấu vì cái thế giới này!" "Vậy thì bây giờ, ta có một lời muốn hỏi ngươi? Chúc Cửu Âm dùng tướng mạo nam nhân trung niên uy nghiêm nhìn Hỗn Độn, trong giọng nói mang theo cảm giác thẩm phán: "Sự tồn tại vĩ đại chí cao, sáng tạo ra ngươi từ hư vô, ban cho ngươi sinh mệnh, ban cho ngươi thần danh, ban cho ngươi trí tuệ và quyền hành, lãnh địa và hải dương. Tương lai đời này đã phác thảo rõ ràng, vì sao ngươi phải ruồng bỏ di chỉ của vị thần tối cao?"

Vấn đề này, khiến Hỗn Độn trầm mặc.

Nó quả thật là tạo vật hư ảo, là Hoàng Duy Chân đã cho nó tất cả.

Bất luận thế nào nó cũng không thể nói, vị tồn tại tối cao kia của Sơn Hải Cảnh, không có tư cách bình phán nó.

Nhưng trầm mặc một hồi lâu, nó chỉ nói: "Người không nên dạy cho ta tự do, cho ta nhìn thấy tự do rồi lại không cho ta tự do"

Trên vách đá hải thần Điêu Nam Uyên có viết...

"Đây chính là cực nam Sơn Hải, tứ phương thiên hạ, chỉ có phương nam không thần phục!"

Đó là tinh thần người Sở quốc, là tinh thần của Hoàng Duy Chân.

Quả thật Hỗn Độn nó đã nhìn hơn chín trăm năm, một khắc cũng chưa từng quên.

Tu do!

Hỗn Độn ngồi ngay ngắn trên lưng Cổ Điêu, cúi đầu xuống, vuốt gấu khoác lên cái bụng bị xé rách.

Nó xấu xí, chật vật, dữ tợn.

Nhưng lại cường đại, dũng cảm, tự chủ.

Một khắc như thần lại như ma này!

"Gầm!" Nó gầm lên giận dữ.

Cho nên mọi người thấy.

Ở nơi tận cùng hắc triều vô tận.

Có một bóng đen cực lớn, bay lượn phía trên hắc triều, lướt qua trời cao.

Nó có lông cánh màu đen, thân hình cao quý, cùng với một đôi mắt hiện hồn hỏa.

Nó ra đời từ hư vô, bay tới từ vực sâu cực nam, bay lượn bên trong Sơn Hải Cảnh...

Thi hoàng Già Huyền!

"Khương đại ca? Khương đại ca?"

Khương Vọng phục hồi lại tinh thần, nhìn biểu tình lo lắng trên gương mặt của Tả Quang Thù, ánh mắt trở nên hòa hoãn nói: "Ta không sao"

Hắn nhìn phía bên ngoài vòng ánh sáng.

Họa Đấu vương thú Tam Xoa bị đánh thành một cái bánh thịt, không biết đã rơi xuống nơi nào rồi.

Vào ngày tận thế của thế gian, nơi có quy tắc đang sụp đổ này, người khỏe mạnh còn không thể tự bảo vệ mình, huống chi là một khối thịt đã chết cơ chứ?

Chẳng qua là trong lòng của hắn... khó tránh khỏi có chút hận.

Nói vì tự do cũng được, vì lý tưởng cũng tốt, càng nhiều mấy lời bào chữa vĩ đại cũng được.

Tam Xoa là bằng hữu của hắn.

Vì thế nên hắn oán hận Hỗn Độn, chỉ như vậy mà thôi.

Vì trật tự cũng được, vì trung thành cũng tốt, càng thêm nhiều lý do khác đường hoàng cũng được.

Vì thế nên hắn oán hận Chúc Cửu Âm, chỉ như vậy mà thôi.

Sự hận thù của Tam Xoa là sự thật không hề giả dối, nhưng nó chưa bao giờ là một tồn tại dễ mất đi lý trí như vậy. Nó rất hận Tất Phương, nhưng nó cũng phải trù mưu tính kế rất lâu thì mới động thủ.

Nhưng vừa rồi, nó lại bị cừu hận cắn nuốt tất cả lý trí chỉ trong nháy mắt...

Dĩ nhiên Chúc Cửu Âm không thể tránh khỏi có liên quan.

Mà chẳng lẽ Hỗn Độn lại không nhìn ra hay sao?

Chẳng qua là nó không thèm để ý. Hoặc là, nó lười phiền toái mà thôi.

Nếu như Tam Xoa đã xác nhận được chân tướng, sinh ra hận ý, vậy thì đi chết đi là được rồi.