← Quay lại trang sách

Chương 2445 Ngoài... Tầm Với (3)

Bây giờ ai cũng đã biết, thắng bại đã phân.

Ở bất kỳ một tầng diện nào, nó đều chuẩn bị rất chu đáo.

Hỗn Độn đã thua một cách triệt để.

Lần này trọn đời không thể xoay mình.

"Oa oa oa."

Tiếng kêu thê lương của cổ điêu vang lên.

Khiếu động thần hồn, dấy lên một lực lượng lớn mạnh khó có thể đánh bại.

Đôi cánh sắt rung lên liền bay lên cao–– Ba.

Mới bay lên mấy chục trượng, liền giống như một cái bong bóng, dễ dàng bị đâm phá.

Ngay cả tiếng vang hủy diệt, cũng nhẹ nhàng như thế, giống hệt như không hề có tư cách quấy nhiễu đến ai.

Không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không thấy được sự phản kháng.

Chỉ có một bộ xườn trơ trụi rơi xuống.

Sau đó phiêu vũ bay đầy trời.

Cường đại như cổ điêu, nhưng khi ở trước mặt của Chúc Cửu Âm, thì đến cả việc chạy trốn cũng không làm được.

Mà Hỗn Độn – vị không thể che chở được cho cổ điêu... thì có thể thế nào đây?

Bên trong màn phiêu vũ màu đen kịt, Hỗn Độn với thân gấu mặt chó cũng bắt đầu rơi xuống.

Từ đầu đến cuối, nó đều duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, cho đến tận bây giờ, cũng không hề di động.

Nó không cảm giác được lạnh ấm, cũng không cảm nhận được sự biến hóa của thế gian.

Trong ánh mắt của nó, không thể nhìn thấy được cái gì cả.

Lỗ tai của nó, cũng không nghe thấy điều gì hết.

Trong miệng của nó, thật ra thì cũng không hề có thanh âm nào.

Thứ nó nắm bắt chính là "biểu đạt", truyền đạt chính là "cho biết". Tất cả đều không thông qua thanh âm, chẳng qua chỉ biểu hiện như thanh âm.

Đây chính là "nghe" và "nói" của nó.

Thật ra nó còn không thể nhúc nhích.

Hơn 900 năm qua, nó bất quá cũng chỉ có thể xê dịch bàn chân gấu.

Nó cũng không có cách nào để tỉnh táo suy nghĩ, bởi vì sự tư duy của nó mỗi giây mỗi phút đều đang tự mình hành hạ ở đây, đều ở trong sự hỗn loạn giao chiến, luôn luôn rơi vào trạng thái điên cuồng.

Mà đây, đều là kiệt tác của Chúc Cửu Âm.

Năm đó, sau khi Hoàng Duy Chân chết đi không bao lâu, bọn chúng bắt đầu phát sinh đại chiến.

Kết quả của cuộc đại chiến, chính là phần bụng mà Chúc Cửu Âm che lại, có một vết thương mà cho đến tận ngày nay vẫn chưa lành. Mà nó thì bị tuyệt cả ngũ thức, lui lại thủ hộ ở Điêu Nam Uyên, cho đến tận ngày nay.

Có trời mới biết tại sao nó vẫn chưa hoàn toàn phát điên!

Có trời mới biết nó đã giãy giụa như thế nào cho đến tận bây giờ!

Năm đó, Hoàng Duy Chân chưa từng ban cho ai thần chức, trừ quy tắc thế gian, cái gì cũng không để lại. Tất cả thần chức, đều là do sinh linh trong cảnh này chính mình tranh đoạt cùng lựa chọn.

Cái gọi là thiên thụ thần danh, thật ra thì ai cũng có thể.

Bàu trời vạn sương... cạnh tranh vì tự do.

Hỗn Độn đang rơi xuống kia, xấu xí đến nỗi khó mà miêu tả, nhưng tư thái lại giống hệt như một bức tượng Phật.

Khiến cho người ta cảm nhận được sự trang nghiêm cùng nghiêm túc của nó.

Áp lực của thế gian như dời núi lấp biển, cuồn cuộn trào tới. Thế gian đang trong quá trình tan vỡ này, vẫn dành cho Chúc Cửu Âm một sự ủng hộ cực kỳ lớn. Tại thế gian quy tắc tầng diện, Chúc Cửu Âm vẫn là người đang "bảo vệ" cái thế gian này.

Mà loại lực lượng này, nó cũng không thể nào kháng cự được nữa Nó và Chúc Cửu Âm đều hiểu điều này.

Cho nên vào thời khắc này, nó thực sự là vô cùng trang nghiêm.

"Chúc Cửu Âm. Đạo ngữ của Hỗn Độn vang lên: "Hôm nay ta nhất định xé rách tấm mặt nạ của ngươi!"

Ở sau lưng của nó, bỗng nhiên xuất hiện một tòa bạch tháp.

Đầu tiên chẳng qua là một đạo hư ảnh.

Nhưng đồng thời với việc hư ảnh xuất hiện, thế mà nó cũng đã ngưng tụ thành hình.

Phía bên trên của tháp này đụng trời, bên dưới chạm đất.

Dày đặc trắng toát, trực tiếp làm lung lay định nghĩa của Chúc Cửu Âm về thế gian này, và phá vỡ các quy tắc của chính thế gian đó.

Dĩ nhiên là Khương Vọng có thể nhận ra được, đây chính là tòa tháp Điêu Linh – tòa tháp đã phá vỡ bầu trời của Sơn Hải Cảnh kia.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì, cái này có chỗ nào là một tòa tháp cơ chứ?

—— Rõ ràng là một cái rồi lại một cái đầu lâu xuất thân từ muôn vàn vạn loại dị thú.

Tầng tầng lớp lớp, chồng chất thật cao.

Bản thân nó chính là độ khắc (2).

(2) Độ khắc: thước đo trên các dụng cụ đo lường Là sự tức giận của cả trăm ngàn năm, là cừu hận của ngày dồn tháng chứa, là nỗi thống khổ không thể thể hiện ra trong một khoảng thời gian dài!

Đây là phần bụi đất mà một cái thế gian đang tiến gần đến sự chân thực, dần dần trở nên sống động... chân chính cần phải cán qua.

Rơi rụng thành bùn, nghiền thành tro bụi... Xếp thành tháp Điêu Linh.

Hóa ra đây mới là, cái gọi là "Điêu Linh".

Trên gương mặt người uy nghiêm của Chúc Cửu Âm, lần đầu tiên xuất hiện thần sắc sợ hãi.

Gân đỏ nổi đầy trên cái trán của nó, vặn vẹo thành những đường vân uy nghiêm.

Trên thân rắn của nó xuất hiện nhiều lớp vảy mịn, chẳng qua chỉ hất một cái, đã kề sát đến mặt của Hỗn Độn.

Trên người của nó chui ra hai bắp thịt cấu tạo thành cánh tay người, trên cánh tay người ấy, quấn chặt thần văn!

Xòe tay trái ra một cái, liền bắt được cổ của Hỗn Độn, giống hệt như bóp cổ của một con chó con, nhấc bổng nó lên trên. Tay phải đi về phía trước, trực tiếp đào vào bên trong ngực của Hỗn Độn!

Mà Hỗn Độn...

Há miệng ra.

Lộ ra những chiếc khuyển nha đan vào nhau, và đầu lưỡi bị cắt đứt một nửa.

"Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha.."

Nó phát ra tiếng Không phải là đạo tắc, cũng không phải là biểu tượng của "cho biết".

Mà là thanh âm chân chính, xếp loại bên trong ngũ thức.

"Ngươi sợ!"

Nó cười lớn đến như vậy.

Rõ ràng là Chúc Cửu Âm đang bắt nó, hơn thế nữa còn muốn giết chết nó.

Nhưng bây giờ nó lại ồn ào và điên cuồng tựa như chính bản thân mới là người chiến thắng!

"Lấy vạn tội để cầu lấy sự tự do, ta vốn là nên chết đi!"

Thanh âm của nó truyền khắp sơn hải, phàm là vật có tai đều nghe thấy được.

"Chư vị dùng mạng để gửi gắm cho ta, ta dùng ác để cầu sinh, hành tội để mở đường, hôm nay ta quyết định đền bù tất cả!"

"Ta mở ra thất khiếu... lấy đó để chiếu cáo thiên hạ"