Chương 2455 Mặt Trời Rực Rỡ, Vạn Sự Đều Đáng Yêu (3)
Khi Tả Quang Thù chạy đến trước hoa viên lưu ly, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi xổm ở trước hoa viên, mắt nhìn ngắm những con kiến xinh đẹp đang bò ra, bò vào kia, kinh ngạc đến xuất thần.
Cũng không hề phát hiện làn váy đã bị kéo lê trên mặt đất.
Y thật giống như hôm nay mới phát hiện ra, mẫu thân của mình, mặc dù đã ở cảnh giới Thần Lâm, nhưng cũng không thể làm những nếp nhăn nho nhỏ nơi khóe mắt dừng lại.
Thần Lâm quả nhiên chỉ là sự bất hủ giả dối.
Rõ ràng nói là thanh xuân vĩnh trú, tại sao lại vẫn ảm đạm chán nản cơ chứ?
Tả Quang Thù có chút khó chịu mà kiềm chế lại cái mũi chua chua.
Sau đó cũng cố gắng cười lên nói: "Mẫu thân! Ta lấy được Cửu Phượng chương rồi!"
Nụ cười của y vô cùng rực rỡ, hệt như ánh mặt trời, từ đầu đến chân, đều không mang theo một chút phiền muộn nào."Ai dô!" Hùng Tĩnh Dư nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn nhi tử của chính mình, đánh giá từ trên xuống dưới: "Tiểu công gia sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi về phủ thế?"
Tả Quang Thù cố tỏ bất mãn: "Lâu như vậy không thấy, ngài cũng không thèm quan tâm tới ta a?" "Haizz, làm sao đến phiên ta chứ?" Ngọc Vận trưởng công chúa của Đại Sở quay đầu lại nhìn ngắm đàn kiến của bà ấy: "Ta vẫn nên quan tâm đến kiến Phượng Văn Miên Hoa của ta đi, dẫu sao thì bọn nó cũng chỉ có ta. Đồng bệnh tương liên a "Mẫu thân ơi, ngài nhìn xem ngài không cẩn thận gì cả, tà váy đều dính bùn hết ca rồi. Tả Quang Thù vội vàng tiến lên, nâng mẫu thân của mình dậy: "Tới, đứng ngồi ở chỗ này nữa, ta đỡ ngài qua bên kia ngồi Mẫu tử hai người sải bước về phía con đường mở ra ở bên kia của hoa viên, đạp trên con đường mòn rải đầy sỏi đá vụn, đến phong hoa hay lá rụng đều thật ôn nhu, chung quy cũng là một hình ảnh mẫu từ tử hiếu. Nhưng ngược lại chỉ có Hùng Tĩnh Dư là trong kẽ răng giống như vẫn lộ ra hơi lạnh: "May phúc vẫn chưa đến thời điểm cần ngươi đỡ ta đâu, nếu không thì gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không nghe, đi đến chỗ nào cũng không tìm được người, vậy thì phải làm sao đây?"
Tả Quang Thù hoàn toàn không ngăn được chiêu này, chỉ đành đổi chủ đề thêm một lần nữa: "Mẫu thân, chẳng lẽ ngài không quan tâm lần này nhi tử thu hoạch được cái gì sao?"
"Cái đó thì nương vẫn còn khá quan tâm đấy" Hùng Tĩnh Dư nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt cười như không cười hỏi: "Vậy xin hỏi Tả tiểu công gia... thu hoạch được cái gì ở phủ Ngu quốc công thế?"
Bị ánh mắt chế nhạo của mẫu thân đại nhân bức bách.
Gương mặt của Tả Quang Thù lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng. Nhưng dạ thưa nửa này, cũng chỉ nói quanh co, nói không rõ được một nguyên do gì cả.
Ngọc Vận trưởng công chúa Đại Sở vẫn nhìn chằm chằm y, nghiêng đầu nhón chân lên liếc tới liếc lui, trong giọng nói lộ ra một chút mất mát: "Cũng không có cái dấu gì mà" Hùng Tĩnh Dư như phát hiện ra một thế giới mới: "Hắc! Quả nhiên là ngươi đã hiểu rồi!"
Tả Quang Thù vừa xấu hổ vừa giận: "Nương! Ngài nói gì thế!"
Lại cố làm ra vẻ đau thương mà than thở: "Ai, hài tử trưởng thành rồi. Nương cũng già rồi.
"Già cái gì mà già." Tả Quang Thù tức giận nói: "Đối với tu sĩ Thần Lâm mà nói, sống mấy trăm năm...
Thanh âm hơi ngừng lại.
Y ý thức được mình nói sai rồi.
Đối với tu sĩ Thần Lâm mà nói, chỉ sống mấy thập niên, cũng là rất bình thường.
Giống như cha của y.
Giống như huynh trưởng của y.
Có được lực lượng siêu phàm, đồng nghĩa với việc phải có trách nhiệm siêu phàm, và sự gánh vác siêu phàm.
Có vài người sở dĩ không thể an ổn sống đến hết thọ hạn, là bởi vì bọn họ đem sự an ổn, nhường cho người phía sau.
"Nhắc tới mới nhớ" Tả Quang Thù đỡ lấy cánh tay của mẫu thân, nói: "Ta nhớ thức ăn mà kiến Phượng Văn Miên Hoa thích ăn nhất, là Kim Vũ Phượng Tiên Hoa đúng chứ?"
"Đúng rồi" Hùng Tĩnh Dư rất phối hợp nói: "Danh hoa của Tề địa, hàng năm đều phải bỏ ra một số tiền rất lớn để mua một ít.
"Mấy năm gần đây mua ít đi sao?"
"Hình như sản lượng của bọn họ cũng không đủ. Cũng không thể phân quá nhiều cho chúng ta ở nơi đây.
"Ta nhớ là chúng ta đã định ngạch rồi mà, hơn nữa hàng năm cũng cho họ không ít tiền mà"
Khương Tĩnh Dư cười nói: "Mặc dù hoa đưa tới ít. Nhưng giá cả lại tăng lên nhiều lắm.
"Vậy thật là làm cho nhi tử cảm thấy được trấn an đấy"
"Hài tử ngốc. Cõi đời này làm gì có chuyện đã thành rồi thì không thay đổi? Nghe nói bên kia cũng thay đổi người làm chủ luôn rồi"
"Ồ. Như vậy."
Mẫu tử hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm qua lại, từ từ đi dưới ánh mặt trời, trên con đường mòn kia.
Có đôi khi thời gian như bất động, cũng có lúc trôi qua rất rõ ràng.
Có chút đau đớn không cách nào đụng chạm tới.
Nghĩ đến một lần, rơi lệ một lần.
Hoàng Lương Đài.
Kiến Ngã lâu.
Vãn là những người ngồi cùng bàn đó, nhưng lần này, người lững thững tới chậm lại là Sở Dục Chi.
Mặc dù không phải là những thế gia quá thân cận, nhưng mối quan hệ tư giao của y cùng Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa cũng không quá tệ, thường xuyên có thể cọ một bữa ở Hoàng Lương Đài."Đến chậm đến chậm rồi, thật ngại quá." Vừa lên tới lầu, y liền luôn miệng nhận lỗi."Không quan hệ" Khuất Thuấn Hoa cười nói: "Dù sao chúng ta cũng không có chờ ngươi, chính mình tìm vị trí ngồi đi. Hôm nay Ngu quốc công cũng không trấn giữ ở Hoàng Lương Đài, nên mọi người cũng ăn uống tùy ý một chút.
Vẫn là vị trí ngồi lần trước, Sở Dục Chi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một lát, đột nhiên thở dài một tiếng: "Ngồi đầy công khanh a!"
Sau công tước của Đại Sở, các quan chức cấp cao tam phẩm quả thật ai cũng vô cùng hiển hách.
Nhìn bọn họ thần quang rực rỡ, đồ ăn đều là mỹ vị thế gian, tận thưởng sự phú quý hàng đầu. Ở trong Sơn Hải Cảnh lấy được đền bù như mong muốn... nơi đâu không đạt được thứ như mong muốn đây?
Thật là tiên hoa trứ cẩm, xa già nhân gia.
"Ta cũng không phải là cái gì công khanh cả" Dạ Lan Nhi không thèm để ý chuyển động con ngươi: "Sao thế, bị Đấu Chiêu đánh tan ý chí rồi à?"
Sở Dục Chi cũng không hề nghĩ rằng, mình chỉ tùy tiện thở dài một tiếng, đã bị nhìn thấu tâm tư rồi, nhất thời có một loại cảm giác Dạ Lan Nhi rất chú ý đến bản thân.
Dĩ nhiên y biết rõ đây chỉ là ảo giác.
Huyễn tưởng lớn nhất của con người là "nàng ta có ý với ta.
Nhất là khi người đóng vai trò là "nàng ta" này, lại là Dạ Lan Nhi.