Chương 2467 Nơi ta an lòng (1)
Sang Vân Đoàn là một nơi món ăn vặt rất nổi tiếng của Sở quốc. Căn cứ vào việc phối nguyên liệu khác nhau, có hương vị khác nhau, chủng loại đa dạng, tư vị cực ngon, có danh xưng là "mười tám loại bí truyền, ngàn dặm không trùng nhau", rất được người Sở quốc yêu thích. Vốn dĩ là ăn chín, nhưng hâm qua rồi lại ăn, hương vị lại càng ngon.
Nồi phượng sí dùng để đun canh, cũng là nồi chuyên dụng, để ăn nóng.
Khương Vọng cắn miếng Sang Vân Đoàn mềm mại một cái, nuốt vào bụng. Chỉ cảm thấy huyết dịch nóng lên, khí huyết dâng cao, toàn thân thoải mái.
Trong lòng liền hiểu, đây cũng là món ăn chuyên môn điều phối căn cứ vào tiến độ tu hành của hắn.
Mặc dù không biết dùng đến nguyên liệu gì, nhưng có thể được Hoài quốc công tự mình hỏi tới, chắc hẳn cũng bất phàm...
Mà loại cảm giác ấm áp trong lòng này, so với những lợi ích mà xác thịt nhận được lại càng khiến người ta khó quên hơn.
"Ăn cực kỳ ngon!" Khương Vọng khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lão công gia ngồi ở chủ vị, dáng vẻ trưởng giả uy nghiêm. Chậm rãi nhai nuốt, không nói lời nào, nhưng nơi khóe miệng cũng nhẹ mỉm cười.
"Đúng rồi, nương. Chuyện hoa Kim Vũ Phụng Tiên đã giải quyết rồi, sau này sẽ không thiếu phần chúng ta. Tả Quang Thù ăn nói hoàn toàn không có quy củ, vừa ăn, vừa nói, còn giương cằm chỉ Khương Vọng: "Khương đại ca hỗ trợ xử lý.
Hùng Tĩnh Dư lúc này đang múc một chén canh, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Khương Vọng, nghe vậy cười nói: "Tiểu Vọng của chúng ta ở Tề quốc rất có thể diện đó.
Khương Vọng nhận lấy chén ngọc, khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, chuyện này vốn dĩ không khó xử lý, chỉ là nói mấy câu thôi"
Nếu Trọng Huyền Béo ở xa xa Tề quốc nghe thấy hắn ở đây nói như thế, chỉ sợ phần hoa hồng năm nay chia cho hắn sẽ bị khấu trừ chi phí phụ.
Loại hoa Kim Vũ Phụng Tiên này sản lượng cực thấp, lại không lo nguồn tiêu thụ, thậm chí có thể trở thành kỳ hoa ở Sở quốc, làm sao có thể dễ xử lý chứ?
Ở Tề quốc, đây là việc làm ăn của Bảo gia. Trọng Huyền Thắng quả thật đã phí một phen công phu, đưa ra giá gấp đôi để mua.
Nếu đổi thành Khương Vọng tự mình đi, đừng nói là nói mấy câu, nói muốn nát cái lưỡi cũng không tìm thấy đại môn ở nơi nào.
Điều đáng nhắc tới chính là.
Chuyện buôn bán hoa Kim Vũ Phượng Tiên này, ở Bảo gia, trước kia là do Bảo Trọng Thanh chịu trách nhiệm, sau đó liền giao cho Bảo Bá Chiêu.
Bản thân chuyện này không hiếm, chuyện tranh giành người thừa kế Bảo thị quá rõ ràng, sản nghiệp mà Bảo Bá Chiêu tiếp nhận cũng không phải chỉ có một loại.
Sau này có lẽ cũng sẽ có phần của Bảo Trọng Thanh, nhưng mà lúc đó sẽ là do Bảo Bá Chiêu phân cho, ý nghĩa không còn... giống nhau nữa.
Chỉ là...
Ỷ vào sự hiếm có của hoa Kim Vũ Phụng Tiên, đối với khách hàng như Tả thị Đại Sở cũng tùy ý nâng giá. Sau đó lại dưới lợi ích mà Trọng Huyền Thắng đưa ra, dễ dàng sang tay mối làm ăn này...
Với những lần tiếp xúc ngắn của Khương Vọng, Bảo Bá Chiêu hẳn không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy.
Nhưng Bảo Bá Chiêu có lẽ cũng có suy nghĩ của mình.
Tóm lại những chuyện bên trong Bảo thị, cũng không tới phiên Khương mỗ hắn đến quản.
Có thể giúp người trong nhà Tả Quang Thù giải quyết một chút phiền toái thì hắn đã rất hài lòng rồi.
Ngọn đèn Minh Hoàng Ngọc trên vách tường, tỏa ánh sáng ấm áp khắp thiện sảnh.
Mấy người họ vừa ăn vừa nói, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười.
Trong trí nhớ của Khương Vọng, chưa từng có hình ảnh như vậy.
Từ khi hắn còn rất nhỏ thì mẫu thân đã qua đời rồi, từ trước đến nay không thân cận với kế mẫu Tống di nương lắm.
Sau đó lúc ở Lâm Tri, Lý lão thái quân cũng rất thân thiết với hắn, Phượng Nghiêu Long Xuyên đều là bạn rất tốt, nhưng ở phủ Tồi Thành Hầu, dù sao vẫn có một chút khách sáo không thể xóa bỏ.
Loại cảm giác mơ hồ này, gọi là "nhà", rất kỳ quái, ở một nơi từ trước đến giờ chưa bao giờ tưởng tượng qua, lại cảm nhận được. Nhưng Khương Vọng ăn, uống, cười, cũng hiểu được giới hạn của mình.
Hắn hiểu mình chẳng qua chỉ là nhất thời thay thế một người, thay thế nhất thời, một loại ký thác mà thôi.
Ấn ký Nguyệt Thược trong lòng bàn tay, bình thường không hiện lên.
Lúc ở phủ Hoài quốc công, hắn vẫn luôn khiến nó hiện ra.
Trong khả năng không thể tồn tại này, hắn hy vọng người thanh niên giống như thái dương kia, có thể cảm nhận được, có bao nhiêu người vẫn đang thương yêu mình...
Hắn hiểu mình không phải là Tả Quang Liệt.
Hắn có thể có tình cảm huynh đệ với Tả Quang Thù, có thể dùng tình cảm chân thành để sống chung với người Tả gia, nhưng mà không thể yên tâm thoải mái tiếp nhận phần lưu luyến kia.
Khoảng thời gian ở phủ Hoài quốc công Sở quốc này, thật sự rất tốt đẹp.
Tả Quang Thù xem hắn như huynh trưởng, Ngọc Vận trưởng công chúa tiếp đãi như con cháu, Hoài quốc công cũng vô cùng ân cần.
Sống ở đây, rất có không khí gia đình.
Nhưng nơi này...
Cũng không phải là nhà của mình.
Mình không có nhà.
Ánh đèn ấm áp, bàn bạc việc nhà. Hài tử nhà ai, cơm rau canh nóng.
Trong không khí ấm áp này.
Giây phút này.
Khương Vọng rất nhớ Khương An An.
Nơi ta an lòng, an an của ta.
"Ta phải đi rồi" Sau khi hoàn thành việc tu hành Tinh Khung thánh lâu thứ nhất, Khương Vọng nói với Tả Quang Thù.
Tả Quang Thù đang ngồi định thần hơi dừng một chút, mở mắt nói: "Ta tiễn huynh"
Không hề níu kéo, cũng không cần níu kéo.
Trưởng thành chính là được tạo thành từ vô số lần từ biệt.
"Mang ta đi từ biệt trưởng công chúa và lão quốc công cái đã. Khương Vọng nói.
Tả Quang Thù im lặng đứng dậy, đi trước dẫn đường. Ngọc Vận trưởng công chúa Đại Sở, nói một đống lời dặn dò, gì mà nhớ ăn no mặc ấm tự chăm sóc bản thân, cuối cùng mạnh mẽ đút cho hắn một cái hộp trữ vật, sau đó liền tự mình trở lại xem kiến.
Hoài quốc công Đại Sở ngồi trong thư phòng của mình, cúi đầu viết chữ, chỉ nói một câu...
"Nếu như ở Tề quốc khiến ngươi không vui, hoan nghênh ngươi về lại Sở quốc, chỗ này của ta... Luôn chào đón ngươi"
Ngoại trừ cáo từ, bảo trọng, sống tốt, Khương Vọng cũng không biết nói gì.
Cho nên xoay người rời đi. Trong khoảng thời gian này,"bổ túc" đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất lớn.
Một vị quốc công, hơn nữa còn là người chấp chưởng loại thế gia ngàn năm như Tả thị của Đại Sở, nội tình sâu không thể tưởng.
Bất kỳ thiếu sót gì của Khương Vọng đều không thể gạt được mắt của lão công gia. Chỉ điểm một chút, chính là rẽ mây lộ ánh mặt trời.
Những người có xuất thân như Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân, còn chưa đạt đến Ngoại Lâu nhưng cũng đã biết mỗi một bước xây dựng Ngoại Lâu hoàn mỹ phải làm thế nào rồi.
Khương Vọng trong khoảng thời gian này, mới xem như bổ sung trụ cột.
Ngay cả Họa Đấu ấn và Tất Phương ấn đạt được từ Sơn Hải Cảnh, cũng đã được lão công gia chỉ cho cách nắm giữ thuần thục... Với tu hành mà nói, đây coi như là một giai đoạn hoàn mỹ.