← Quay lại trang sách

Chương 2469 Mười bảy năm (1)

Khương Vọng đã rời đi rất lâu.

Trong thư phòng rộng rãi sáng sủa.

Hoài quốc công đương thời đang múa bút thành văn.

Chồng công văn chồng chất đang chờ được xử lý dường như không lúc nào giảm bớt...

Ông ấy giống như luôn có chuyện không thể xử lý hết.

Con trai đã chiến tử, cháu trai trưởng cũng đã chiến tử.

Mọi chuyện này không thể khiến cho lưng ông khom xuống nửa phần.

Ông ấy chỉ bình tĩnh làm việc, giống như rất nhiều năm tháng trước đó.

Múa bút thành văn một lúc, mới chợt như nhớ đến điều gì, dừng bút lại một chút.

"Chuyển cho Lục Sương Hà một câu.

"Nếu như lão ta không quản tốt người của mình, thì không cần quản nữa Tùy ý nói xong câu này, liền cúi đầu viết tiếp.

Trong phòng cũng không có âm thanh trả lời.

Nhưng ý chỉ này của Hoài quốc công Đại Sở, không nghi ngờ gì có thể được quán triệt khắp Sở quốc... thậm chí là cả toàn nam vực.

Trong biên cảnh Việt quốc có một ngọn núi, một ngọn núi không tên.

Trên núi có một tòa thư viện, thư viện cũng không có tên.

Nhưng bởi vì nơi này là nơi trí sĩ danh tướng Cao Chính của Việt quốc ẩn cư, nên được nhân sĩ cao tầng của Việt quốc biết đến. Người đương thời gọi nơi đây là: Ẩn Tương Phong.

Bất quá sơn môn hàng năm đóng cửa, sơn đạo nhỏ ít người qua lại.

Nơi đây không hề tiếp đãi khách khứa đến viếng thăm.

Năm tháng sâu xa, chỉ có trăng thanh gió mát.

Cách Phỉ cao quan nho phục đang đi trên sơn đạo, khuôn mặt kia cũng không hề dễ nhìn, giống như sơn đạo gập ghềnh.

Thật ra Cách Phỉ cũng không phải từ nhỏ đã khó coi, chỉ là lúc còn bé nuôi trùng, vì bị trùng cắn mà hoàn toàn thay đổi. Độc tính mặc dù đã được hóa giải, nhưng khuôn mặt lại không hề thay đổi. Khuôn mặt hiện tại đã là kết quả điều dưỡng nhiều năm.

Bất quá với gia thế của hắn ta, sức mạnh của hắn ta, cũng sẽ không vì dung mạo mà phai nhạt.

Đi sau lưng hắn ta là hai gã hộ vệ Đằng Long cảnh...

Nói là hộ vệ, ước chừng cái từ nô bộc thì thích hợp hơn một chút. Dù sao thì chỉ với tu vi Đằng Long cảnh thì thật sự không thể bảo vệ cho Cách Phỉ được.

Một người ôm đàn, một người nâng kiếm.

Kính cẩn theo sát lưng hắn ta, là một kiểu phô trương.

Đàn vô cùng tốt, kiếm cũng vô cùng tốt.

Thất bại ở Sơn Hải Cảnh vẫn chưa khiến cho địa vị của Cách Phỉ bị giảm xuống.

Thế hệ này của Cách thị, không ai có thể tranh giành với hắn ta.

Dõi mắt khắp Việt quốc, người trẻ tuổi cũng chỉ có mỗi Bạch Ngọc Hà, có thể xem là thiên tài, có thể so sánh một hai với hắn ta. Trong một trăm năm gần đây, ước chừng cũng chỉ có Cao Chính lúc còn trẻ, là có thể cao hơn hắn ta một bậc mà thôi.

Việt quốc này, rốt cuộc cũng chỉ là một cái ao quá cạn, khó có thể nuôi dưỡng giao long. Cách Phỉ hắn cho dù có thả vào Sở quốc thì cũng không phải là một thiên tài yếu kém, thật sự không cần phải lo lắng những kẻ cùng trang lứa ở Việt quốc.

Chỉ là, tranh đấu chưa bao giờ có thể dùng số tuổi để phân chia cấp bậc. Áp lực mà hắn ta phải đối mặt, có đôi khi là áp lực của toàn bộ Cách thị.

Lúc này hắn ta đang đi lên bậc cấp, đón gió núi, nho phục phấp phới, cước bộ khoan thai, thái độ thong dong.

Thế nhân đều biết hắn ta chính là đệ tử của ẩn tướng Cao Chính.

Về nước đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta sang đây thăm lão sư... Nếu không tới, thì thật là kỳ cục.

Cách Phỉ không phải là người kỳ cục, cho nên hắn ta đến.

"Công tử"

Hộ vệ nâng kiếm đi về phía trước mấy bước, trong tay cầm một hộp dẫn âm ngàn dặm màu trắng, cung kính nói: "Dưới chân núi truyền tin đến, nói là Nam Đấu Điện Dịch Thắng Phong muốn đến bái phỏng ngài.

Cách Phỉ vung tay áo lên: "Không gặp"

Hộ vệ lập tức truyền lời: "Công tử nói không gặp!"

Chỉ một lát sau.

Trong hộp dẫn âm ngàn dặm liền vang lên một giọng nói bối rối: "Hắn ta xông lên núi rồi!"

"Người này có bị bệnh không?" Cách Phỉ nhíu chặt mày, phất tay nói: "Đi đi đi, đều đi cản hắn ta lại, nói ta không có ở đây! Bái phỏng mà còn mạnh mẽ xông vào, người nào vậy chứ!?"

Hộ vệ nâng kiếm và nâng đàn liếc nhìn nhau, đang muốn xoay người.

Có một giọng nói, phá vỡ không gian, từ chân núi nhanh chóng xuyên tới sườn núi...

"Cách Phỉ đại danh đỉnh đỉnh, vì sao không dám gặp Dịch Thắng Phong ta?"

Giọng nói này giống như tiếng kim thiết, có một loại lăng lệ bức người.

Dám ở trong biên giới Việt quốc, mạnh mẽ xông lên Ẩn Tương Phong, xúc phạm dòng chính Cách thị, bản thân chuyện này đã là một loại sắc bén đủ để đả thương người.

Giọng nói tới, người kia cũng đã đã theo sau.

Mắt thấy đã không thể tránh được.

Cách Phỉ dừng lại, nheo mắt, ngoái đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nơi sơn đạo quanh co, gập ghềnh có một người sải bước đến gần.

Đầu đội ngọc quan, eo mang trường kiếm.

Nét mặt lạnh lùng, lông mày nhọn như kiếm.

Ánh mắt hắn ta đặc quánh.

Sát khí vô cùng vô tận, như sóng gợn đáy hồ.

Thân người hắn ta giống như một thanh kiếm được giấu trong vỏ nhiều năm nhưng sắp không thể che giấu được nữa!

Cách Phỉ dùng tư thái của con cháu thế gia, há miệng liền trách mắng: "Nam Đấu Điện đều là những người không có lễ số sao? Ngươi chính là..."

Người này sát khí đầy mình, đuổi đến, không nói hai lời, liền hóa thành kiếm quang vừa nhảy, chốc lát đã đi xa! Nhân vật phong mang như vậy.

Đúng là vừa nhìn thấy Cách Phỉ đã chạy mất!

Sơn đạo nhất thời vắng lặng, chỉ có gió thổi trường sam.

Cách Phỉ trầm mặc một lúc lâu.

Bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói: "Ha ha ha, nhìn thấy ta liền chạy"

Hắn ta nhìn hộ vệ bên cạnh: "Làm sao vậy, ta nhìn qua dọa người lắm sao?"

Hộ vệ nâng kiếm chỉ biết lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

Hộ vệ nâng đàn thì lại lâm vào một cơn kinh hoàng: "Không... Không ạ"

Cách Phỉ tùy ý đi vài bước, liền đi đến trước mặt hộ vệ nâng kiếm. Hắn ta thở khẽ một hơi dài, đột nhiên rút ra trường kiếm nhanh như điện xẹt!

Hàn mang đã tan đi.

Xoẹt xoẹt!

Hai cỗ thi thể ngã xuống đất.

Cách Phỉ hơi ngồi xổm xuống, lấy hộp dẫn âm ngàn dặm mà hộ vệ nâng kiếm đã cất đi kia, ấn nhẹ một cái, truyền đạo nguyên vào, mở pháp trận trò chuyện ra, sau đó nói với người bên kia hộp dẫn âm: "Dịch Thắng Phong tự ý xông vào Ẩn Tương Phong, quấy nhiễu sư phụ ta thanh tu, giết hộ vệ của ta, dùng danh thiếp của ta để truyền lệnh, ta muốn truy nã hắn ta trên toàn quốc.

Dứt lời, cũng mặc kệ bên kia đáp lại thế nào, hắn ta đã tiện tay ném đi hộp dẫn âm.

Đồng thời đứng dậy, đã bẻ gãy thanh kiếm.

Hắn ta dừng lại một lúc, sự phẫn nộ trong mắt giống như vẫn chưa thể tan đi, lại trở tay chém một kiếm, cây đàn rơi trên mặt đất vẫn nguyên vẹn như cũ kia cũng bị chém làm đôi.

Ting!

Dây đàn đứt đoạn, thân đàn vỡ nát.

Lại tiện tay ném thanh trường kiếm vừa giết hai hộ vệ kia đi.

Leng keng loảng xoảng!

Thanh trường kiếm dính máu lăn xuống sơn đạo.

Cách Phỉ nhe răng quở trách.

"Đúng là xui xẻo"