Chương 2477 Như Vực Như Biển (3)
Ngươi tên gì?"
Tên cung phụng này tim cơ hồ muốn nổ tung, nhưng mồm miệng nói rất rõ ràng: "Thuộc hạ là Lưu Mạnh" Khương Vọng chỉ khẽ gật đầu, liền nói: "Ngụy trưởng lão cùng Gia Cát trưởng lão ngày thường bận trăm công ngàn việc, không thể nào phân thân xử lý sự việc được, đáng lẽ Linh Không Điện phải có tam đại trưởng lão mới đúng, thế thì mới chia sẻ cho nhau được.
Vừa nói, hắn đưa tay vỗ một cái lên vai của tên cung phụng này: "Ta nhìn ngươi cũng rất thích hợp làm Tam trưởng lão"
Cả người Lưu Mạnh lúc này trong nháy mắt xụi lơ ngay tại chỗ, ắn ta cũng không phân biệt được đây là sự sợ hãi, ngạc nhiên hay mừng rỡ, hắn ta chẳng qua chỉ thuận thế quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Tạ điện chủ thưởng thức!"
Khương Vọng từ chối cho ý kiến, lần nữa nói: "Những người khác đi xuống đi, ba vị trưởng lão lưu lại"
Rất nhanh đại điện liền trống không.
Khương Vọng đưa lưng về phía ba người, giọng vẫn rất bình tĩnh: "Thời gian của ta vô cùng eo hẹp, cho nên những lời này ta chỉ nói một lần Hắn giơ lên ba ngón tay, sau đó hạ từng ngón tay xuống.
"Thứ nhất, tối nay ta sẽ xử lý xong Địa U Sứ Giả"
"Thứ hai, các ngươi không cần vội vã tiêu diệt Vô Sinh giáo, thừa dịp thời gian này bọn họ như rồng không đầu, nghĩ cách an bài một vài người xâm nhập vào đó, tìm hiểu xem bọn chúng muốn làm gì, hành động nhất định phải ẩn núp. Lần sau khi ta liên hệ với các ngươi, cần phải biết được câu trả lời. Tin tức lấy được càng nhiều, càng quan trọng, thì sẽ có phần thưởng càng lớn. Nguyên thạch, công pháp, tất cả đều không phải là vấn đề.
"Còn về điều thứ ba... Ta có một vấn đề muốn hỏi, Ngụy trưởng lão cùng Gia Cát trưởng lão, ta nhớ là trước các ngươi, Linh Không Điện vốn có một Đại trưởng lão khác. Người đấy bây giờ thế nào rồi?"
Ngụy Bá Phương cùng Gia Cát Tuấn hai mắt nhìn nhau một cái, cũng có thể thấy được sự khẩn trương của đối phương.
Cuối cùng là Ngụy Bá Phương nói: "Tống trưởng lão hắn... Vì tông môn sự nghiệp, đã tráng liệt hy sinh!" Khương Vọng chỉ cười một tiếng: "Vậy các ngươi nhất định phải trân trọng chính bản thân mình. Lần sau gặp lại"
Rồi sau đó liền một mình đi ra đại điện.
Tam đại trưởng lão của Linh Không Điện, đứng lặng yên ở trong đại điện trống trải.
Nhìn bóng lưng của vị đầu đội đấu bồng, thân mang áo gai ngược sáng mà đi.
Chỉ cảm thấy...
Như vực sâu như biển lớn, sâu không lường được.
Thành vực nơi có Linh Không Điện, được đặt tên là Phong Đài.
Cũng được coi là thành lớn số một số hai ở Thành quốc này.
Ở nơi này có hắc bạch hai cái thế gian, trong thế gian của màn đêm, Linh Không Điện và Vô Sinh giáo có địa vị ngang nhau nhanh chóng khuếch trương.
Một bên có tín đồ cuồng nhiệt, không sợ chết, một bên thì nhiều năm kinh doanh, thâm căn cố đế.
Trên mặt nổi, đơng nhiên phủ thành chủ chính là cơ cấu quyền lực tối cao của nơi này.
Thậm chí, triều đình của Thành quốc còn phải phái một vị tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh tới đây nhậm chức chấn giữ, chính là muốn áp chế thế lực của tông môn từng bước khuếch trương.
Cho dù là Trang quốc cách vách có quốc lực đang trong thời kỳ phát triển mạnh mẽ, thì người nhậm chức môn hạm của phủ thành chủ, cũng chỉ mới có tu vi ở Nội Phủ Cảnh.
Nhưng dù sao thì Thành quốc cũng có những điều kiện quốc gia riêng cả nó.
Những tông môn này một mặt vì quốc gia cung cấp về mặt thu thuế rất nhiều, mặt khác cũng là một trong những quốc lực của quốc gia, khi chiến tranh xảy ra, đều có nghĩa vụ tham chiến.
Cho nên làm như thế nào để cầm chặt xích độ để áp chế, đó là chuyện rất khảo nghiệm tài năng chính trị.
Vô Sinh giáo và Linh Không Điện, có lẽ cũng cần để cho triều đình Thành quốc biết, bọn họ vẫn ở bên trong hạn độ, sẽ không mạo hiểm vượt qua khỏi đường ranh giới.
Là người đứng đầu trong bảy mươi hai vị Địa Sát Sứ, là nòng cốt phụng mệnh khai thác tín đồ tôn giáo nòng cốt ở Thành quốc.
Địa U Sứ Giả chính là Ngũ Phủ viên mãn, có thần thông tồn tại, có thể nói lấy sức của một mình bản thân, ép Linh Không Điện tới mức thở không nổi. Nếu không phỉa cái người thành chủ họ Lý kia ngăn cản chuyện này, thì Vô Sinh giáo đã sớm đuổi Linh Không Điện ra khỏi nơi này rồi.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Vô Sinh giáo ở sau lưng của người này, đã có được sức mạnh để tiêu diệt cả một quốc gia. Nhưng người này vẫn ở chỗ này dùng nước ấm hầm ếch, chẳng qua là thông suốt được ý chí của thần chủ, tạm thời khiêm tốn làm việc, không muốn xé rách mặt với triều đình của Thành quốc mà thôi.
Mặc dù Vô Sinh giáo vĩ đại, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để lộ ra dưới ánh nắng mặt trời. Thế nhân ngu muôi, chân lý không phải một ngày là có thể thấm nhuần được.
Giờ phút này, Địa U Sứ Giả ngồi một mình ở trong mật thất, đối mặt với bàn thờ thần, tụng niệm (Vô Sinh Kinh).
Bên trong tòa miếu thờ trắng bạch này, thờ phụng một tượng thần bằng gỗ không có mặt mũi, đang ngồi xếp bằng.
Hai bên của bàn thờ thần có ba cây nến trắng, xếp hàng từ cao đến thấp, đối xứng vô cùng chỉnh tề. Thờ thần nhưng lại không có đàn hương.
Những cây nến trắng kia cũng không biết được tạo nên từ cái gì, chẳng qua chỉ cháy sáng âm ỉ, không hề có sáp nến, ngọn lửa của cây nến nhảy lên trên không trung, truyền ra mùi thơm mơ hồ lơ lửng.
Đại khái đây chính là hương hỏa nhất thể của Vô Sinh giáo.
Nếu nói là cung phụng, thì ngược lại càng giống như là điếu nghiễn (2).
(1) chia buồn.
"Ta từ trước đến nay ở trong biển khổ, lấy thân xác phù trầm. Phàm là lục bại thất mệnh giả, tất cả đều có bệnh chúng sinh. Thân là tam ai bát khổ giả, đều là thế nhân vô tội. Chúng sanh thương xót ta, ta thương xót chúng sanh."
Tiếng tụng niệm tà ma quái dị dầy đặc vang lên, kéo dài trong một khoảng thời gian rất dài, mới dừng lại. Hai hàng nến trắng, cũng tự động dập tắt.
Ngay vào thời điểm ánh nến vừa tắt, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trong mật thất, nắm chặt thời cơ chính xác, tấn công thẳng về phía đầu của đối thủ, vỗ thẳng xuống đầu của Địa U Sứ Giả còn chưa ngồi dậy!
Như núi như biển, lập tức chứng kiến áp lực của sinh tử!
Lúc này, Địa U Sứ Giả cũng đã không kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ đột nhiên ngửa đầu một cái, một đôi mắt thâm trầm nặng nề trong nháy mắt trợn trắng, trong sắc trắng ảm đạm khiến cho người ta cảm thấy lạnh người kia, thật giống như mở ra một thế giới chưa từng được biết tới. Một lực lượng gần như mênh mông dang trào rót ngược tới, dao động mạnh mẽ bên trong cỗ thân thể này, Địa U SỨ Giả ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bắt được một sợi sinh cơ, cả người vọt về phía trước—– Không thể di chuyển!