Chương 2480 Nhất Kiếm Đã Kinh Hồng (3)
Những tu sĩ chân chính thường trú ở Nam vực sẽ tự biết, ở vùng phía Tây của Lý quốc, phía nam của Ngụy quốc, ở phía Bắc của Cổ Mộ thư viện...
Có một địa phương tên là Độ Ách Phong.
Vị trí này không được tìm thấy ở trên bản đồ của bất kỳ quốc gia nào.
Nhưng nếu lấy ngọn núi này làm trung tâm, trong vòng bán kính trăm dặm, tất cả các thế lực xung quanh đều coi nó là khu vực cấm.
Mà thật ra thì, nơi này cũng chỉ là một cửa vào trong Nam Đấu Điện.
Tông môn này không hề lưu lại địa trú chân chính ở trong hiện thế.
Dĩ nhiên thân là một đại tông trong thiên hạ, Nam Đấu Điện cũng có rất nhiều sản nghiệp chi nhánh, cũng có nhu cầu về tài nguyên của chính bản thân, cũng có mối quan hệ tương đối mật thiết với các quốc gia xung quanh... Nhưng mà tất cả nòng cốt của tông môn, từ đầu đến cuối chỉ là mấy con người như vậy mà thôi. Là cái gọi là Nam Đấu Lục Chân.
Ở bên dưới thanh không tuyết vẫn.
Sâu kín giữa sơn cốc.
Có một dòng thanh khê, uốn lượn quanh co.
Nước suối trong suốt đến nỗi có thể thấy được cả đáy nước, thấy được cả cá lội xuyên qua bèo như thế nào. Bên dòng suối có một miếng đá xanh.
Trên hòn đá, một người nam tử tóc tắng xõa trên vai đang ngồi xếp bằng.
Hai tay của người này chống trên đầu gối, mặc cho làn gió nhẹ thổi tung làn túc, không nói không rằng, hai con mắt đang nhắm nghiền kia giống hệt như hai thanh kiếm nằm ngang.
Thanh kiếm rất chậm chạp và im lặng.
Trong thời khắc này, nơi thiên địa này có một sự biến hóa cực kỳ nhỏ bé đã xảy ra.
Giống như một cơn gió thoảng qua chiếc lá bồng bềnh, như giọt nước đắm chìm trong ánh sáng lung linh, như một phần ngàn hơi thở muộn màng khi đàn chim nhạn cất tiếng hót ở phía xa... Tóm lại là điều không nên nhận thấy, hoặc thậm chí nó chỉ là một cái gì đó đến một cách tự nhiên.
Thế giới là đang biến hóa vĩnh hằng.
Nhưng người nam tử ngồi xếp bằng trên tảng đá mở mắt ra—– Kiếm của người đó đã mở ra mũi nhọn...
Dòng suối dưới bầu trời trong vắt với làn mây trôi giống như một con đường nhỏ không biết đi về đâu, mang theo những chuyện đau lòng đã qua, quanh co uốn lượn đến nơi xa xăm ngoài tầm nhìn.
Vị nam tử tóc trắng ngồi trên tảng đá xanh kia mở mắt ra, tàng kiếm ngàn năm đã thấy mũi nhọn, cả vùng thiên địa nơi này đều cảm thấy đau nhói.
Vân mở ra tận mấy tầng.
Nhưng người này chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh mắt sắc như kiếm quét qua làn nước của dòng thanh khê ở trước mặt, không sinh ra một chút tình cảm cảm nào.
"Có chuyện?" Người này hỏi.
Mặt nước của dòng thanh khê hơi gợn sóng, phản chiếu ra một nữ tử mặc đạo bào dòng ngọc quan búi tóc. Lông mày, đôi mắt và tóc mai của nàng ta như những vì sao, gương mặt mĩ lệ hòa hợp. Vừa thấy được tư phong, đã thấy được năm tháng. Thần quang trong tròng mắt, cũng tựa như thủy văn xao động nhẹ nhàng vô thường."Ai ta nói" Thanh âm của người nữ tử mặc đạo bào kia mang theo sự oán trách: "Đại Sở Hoài quốc công sai người truyền lời cho ngươi, ngươi nghe cũng không thèm nghe à? Không thèm quan tâm tới đồ đệ bảo bối của ngươi u?"
"Hắn ta muốn đi giết người, ta đã không để ý đến hắn ta. Hắn ta muốn bị giết, thì tại sao ta lại phải quản hắn ta chứ?" Người nam tử tóc trắng nhàn nhạt hỏi lại.
Mặt nước gợn lên những đường văn nho nhỏ, gương mặt của nữ tử trong mặt nước cũng trở nên mờ nhạt tan tành đi.
"A cái này."
Lời nói này quả thực rất có đạo lý, khiến cho người ta nhất thời không có cách nào phản bác lại được!"Nhưng dù sao thì hắn ta cũng là đệ tử của ngươi, cũng là chân truyền của Nam Đấu Điện ta a. Vị nữ tử nói. Người nam tử tóc trắng bình tĩnh nhìn dòng thanh khê: "Việc này là do chính hắn ta muốn làm, đường này là do chính hắn ta muốn đi, vì thế hắn ta phải nên có được giác ngộ của chính hắn ta. Nếu như lần này hắn ta chết đi như thế, thì đây cũng là lựa chọn của chính hắn ta "Đồ đệ này của ngươi a. Sát tính của hắn ta quá nặng, cũng không thua gì ngươi năm đó cả. Chẳng qua là tâm yểm thì khó mà biến mất, tất cả chỉ nằm ở bản ngã. Nữ tử mặc đạo bà thở dài một cái: "Lúc trước còn đặc biệt tới cầu ta, muốn ta giúp đỡ coi một quẻ cho người trẻ tuổi tên Khương Vọng kia"
Giọng nói của người nam tử tóc trắng vẫn rất bình thản: "Vậy thì hắn ta còn khá biết cách lột trần vết sẹo của ngươi đấy.
"Chứ không à?" Trong giọng nói của nữ tử mặc đạo bào có chút oán niệm nói: "Người mà Dư Bắc Đấu xuất thủ che giấu, ta làm sao mà có thể bói ra cơ chứ? Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà nhà ngươi, là Đương Thế Chân Nhân có sát lực bậc nhất, toán lực (2) của ta cũng không thể xếp hạng cao như vậy được đâu.
(1) Lực bói toán "Ta có một kế "Kế sách gì thế?"
Lục Sương Hà lạnh nhạt nói: "Bảo vệ tốt chính bản thân mình, trân trọng thân thể, sống lâu thêm mấy năm. Chờ đến khi Dư Bắc Đấu chết đi, ngươi sẽ trở thành Đương Thế Chân Nhân có toán lực đệ nhất.
"Cái này... Dư Bắc Đấu đang tốt đẹp sao mà chết được? Ngươi có tin tức gì mà ta không biết à?"
"Ý của ta là.." Lục Sương Hà trả lời: "Lão lớn tuổi hơn ngươi.
Vị Thiên Cơ chân nhân Nhâm Thu Ly đại danh đỉnh đỉnh, trầm mặc hồi lâu ở trong thủy kính: "Cám ơn, ngươi còn có thể an ủi người khác như thế.
Dĩ nhiên bọn họ đều biết được nguyên nhân chân chính.
Trong hiện thế không có đạo của Dư Bắc Đấu, vì thế lão đã sớm mất đi khả năng thành tựu Chân Quân. Vì thế tuổi tác hiện tại của lão, chính là đang vô cùng chân thực ép sát từng bước.
Chẳng qua là đối với một nhân vật như Nhâm Thu Ly mà nói, nhất định phải đợi một người khác đang sống sờ sờ chết già, mới có thể thể nhòm ngó đến ngôi vị Đương Thế Chân Nhân đệ nhất toán lực... làm sao đây không phải là một loại bi ai cơ chứ?
Không phải là nàng ta cuối cùng cũng có thể chiến thắng đối thủ cạnh tranh, mà là đối thủ đã bại bởi thời đại, bị đánh bại bởi chính thời gian.
"Nhưng mà nói đi nói lại thì, Thắng Phong cũng là người của Nam Đấu Điện chúng ta, hắn ta đã đến tìm ta, thì đây cũng là một loại tín nhiệm. Nhậm Thu Ly nói: "Ngươi thật sự không tính quản hắn ta sao?"