Chương 2484 Đã từng gặp (1)
Lúc này không có người để ý tới, hắn cũng không cần gấp gáp nóng nảy, dĩ nhiên cũng không uống trà. Chẳng qua là lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, vận công chờ đợi.
Thế gian tu hành có rất nhiều đầu mối, không thể để thời gian công phu đợi người trở nên hao tổn một cách vô ích được.
Ước chừng hai giờ sau, trà đã lạnh hoàn toàn, một vị nữ tử mặc một bộ y phục đen tuyền hoa lệ đẹp lạnh lùng mới bước vào. Bước chân ung dung, tự có một loại khí tràng đã ở lâu trên địa vị cao.
Gương mặt của nàng ta vô cùng tinh xảo mỹ lệ, nhưng đôi mắt phượng lại vô cùng lạnh nhạt, vô hình chung đã kéo xa khoảng cách với thế nhân.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng ta, Khương Vọng lại nhớ lại... Thi hoàng Già Huyền.
Ở trong thế gian trời sập hải vùi lấp kia, một hình bóng xinh đẹp như tranh vẽ xòe cánh, vỗ cánh liền mang bóng đêm tới...
Khương Vọng kết thúc tu luyện, liền vội vàng đứng lên: "Lỗ mãng quấy rầy, thật sự là thất lễ"
Nữ tử mặc bộ y phục đen hoa lệ chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Nghe nói ngươi muốn tìm Chúc Duy Ngã?" "Ừ... Huynh ấy mời ta tới đây gặp. Khương Vọng đáp.
"Ngươi cùng Chúc Duy Ngã là?"
"Bằng hữu" Khương Vọng nghiêm túc đáp, cũng biến dạng phương thức mà hỏi ngược một câu: "Ngài là?"
Nữ tử mặc bộ y phục đen hoa lệ chỉ nói: "Đây là thành của ta.
Khương Vọng vì vậy chắp tay làm lễ: "Ra mắt Tội Quân đại nhân"
Thành chủ của thành Bất Thục, có tên là Tội Quân Hoàng Kim Mặc, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí chủ vị, đạm thanh hỏi: "Tại sao khi gặp mặt chủ nhân của nơi này, còn mang đấu bồng?"
"Thất lễ rồi" Khương Vọng đầu tiên là gỡ đấu bồng xuống, để ở bên cạnh, lấy đó làm thành ý, sau đó mới nói: "Thật sự là thân phận của Khương Vọng ở vùng phụ cận có chút nhạy cảm, sợ đem lại phiền toái cho Tội Quân đại nhân"
Hoàng Kim Mặc chỉ giơ một ngón tay lên, cửa sổ bên cạnh của Khương Vọng cũng đã kéo ra, tiếng huyên náo và sắc trời cùng nhau tiến vào bên trong.
Rồi sau đó mới nghe nàng ta từ từ nói: "Không cần lo lắng, nơi này không có người nào biết ngươi.
Khương Vọng:...
"Khương mỗ tính cách tương đối cẩn thận, để cho Tội Quân đại nhân chê cười rồi. Khương Vọng châm chước chọn lời mà nói.
Hoàng Kim Mặc từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Lâu này từ trước đến giờ không cho phép người ngoài ra vào, gần đây cũng đã phá lệ đến lần thứ hai rồi"
"Tại hạ sợ hãi"
Hoàng Kim Mặc không lưu tình chút nào nói: "Ngươi không cần sợ hãi, lần phá lệ này cũng không phải là bởi vì ngươi.
Giọng nói của nàng ta bình thản: "Triều đình Trang quốc đang liên tục truy nã Chúc Duy Ngã, ngươi cũng biết chứ? Nơi này mỗi một người, tất cả đều biết Chúc Duy Ngã. Các ngươi ở chỗ khác gặp mặt, không quá an toàn.
Khương Vọng chân thành nói: "Ta thay Chúc sư huynh cảm ơn Tội Quân đại nhân chiếu cố"
Nhưng Hoàng Kim Mặc lại nhướng đôi mày liễu lên một cái, rất có uy nghi mà nhìn hắn: "Ngươi là gì của hắn ta, muốn thay hắn ta nói cám ơn đây?"
Người thành Bất Thục, đúng là có đặc tính giống nhau.
Từ Khôi Sơn đến Hoàng Kim Mặc, lúc nói chuyện đều có một giọng điệu mỉa mai.
Không biết là do phong cách của họ như thế, hay là do có ý kiến với mình nữa...
Bị một vị cường giả chấp chưởng quyền sinh sát nơi này, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú như vậy, không thể nào không cảm thấy áp lực.
Nhưng Khương Vọng vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, thần sắc cũng vẫn thong dong như vậy: "Chúc sư huynh đương nhiên có lòng biết ơn của mình, chỉ là ta là bằng hữu của Chúc sư huynh, có mối bận tâm với bằng hữu. Đối với những người có thiện ý... đối với Chúc sư huynh, ta cũng cảm thấy biết ơn.
"Không tồi" Hoàng Kim Mặc lẳng lặng nhìn hắn một lúc, gật đầu nói: "Ba nghìn dặm non sông Trang quốc, Chúc Duy Ngã chỉ nhớ đến một mình Khương Vọng ngươi, ngươi quả nhiên khác với những người khác.
Trang quốc hiện tại đã là bốn ngàn dặm non sông... Khương Vọng thầm nghĩ, nhưng không hề sửa lại...
Đoán chừng đây chính là lời ca ngợi của Hoàng Kim Mặc, mặc dù nghe thế nào cũng giống với việc đang khẳng định Chúc Duy Ngã hơn...
"Quân thượng khen nhầm rồi." Khương Vọng nói: "Không biết hiện tại Chúc sư huynh đang ở đâu? Nếu như hôm nay không tiện thì ngày khác ta lại đến bái phỏng"
"Hắn ta hiện tại đang ở một nơi rất xa, phải cần một lúc nữa thì mới có thể đến đây. Hoàng Kim Mặc ngồi ở trên chiếc ghế rộng lớn của mình, móng tay sơn màu đen khẽ gõ lên tay vịn, giọng nói chứa một loại uy nghiêm cô độc lạnh lẽo.
Cùng là những cô gái có khí chất lãnh diễm, nhưng nàng ta và Lý Phượng Nghiêu lại hoàn toàn khác nhau.
Hoàng Kim Mặc uy nghiêm hơn lại có cảm giác cô độc hơn.
Lý Phượng Nghiêu lạnh lùng hơn lại kiêu ngạo hơn.
Hoàng Kim Mặc lạnh như cái lạnh đêm khuya, lạnh lùng sâu thẳm.
Lý Phượng Nghiêu lại lạnh như băng tuyết, lạnh lẽo lấp lánh.
Đều là tuyệt sắc thế gian, tuyệt đối không phải chỉ cần một gương mặt đẹp.
"Vậy chúng ta cùng đợi? Khương Vọng rất hiền lành nói.
Dứt lời hắn liền muốn tiếp tục chăm chỉ, cho dù không tiện tu luyện trước mặt Hoàng Kim Mặc thì cũng nắm bắt thời gian đọc mấy chương Sử Đạo Tạc Hải.
Nhưng Hoàng Kim Mặc lại nói: "Nhân lúc có thời gian, không ngại có thể nói một chút quá trình ngươi và Chúc Duy Ngã quen biết không, bổn tọa cảm thấy rất hứng thú"
Khương Vọng hiểu rõ, hiểu rất rõ Hoàng Kim Mặc rốt cuộc cảm thấy hứng thú đối với cái gì.
Nghĩ một chút, liền nói: "Thật ra ta và Chúc sư huynh qua lại thật sự cũng không nhiều. Lúc ở Thành đạo viện, huynh ấy quả thật là một nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên không ở trong đạo viện, nhưng truyền thuyết về huynh ấy lại được truyền đi khắp nơi. Ta nhớ có một kẻ có hiệu là Thôn Tâm Nhân Ma, ở thành Tam Sơn giết chết rất nhiều đệ tử đạo viện, khi đó đúng là khiến người ta sợ hãi..."
"Cứ thế huynh ấy cho ta mượn Tân Tẫn Thương..."
"Chuyện ta biết, tiếp xúc qua chính là như thế. Chúc sư huynh là một người khiến cho người ta gặp qua một lần liền không thể quên, phong thái, phong mang của huynh ấy, giống như ngôi sao sáng chói. Chúng ta mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng trong lòng ta rất tin tưởng hắn ta.
Hoàng Kim Mặc lẳng lặng nghe xong, chỉ nói: "Có một số người quả thật đáng để tin tưởng"