Chương 2487 Người tới (1)
Tiêu Thứ đương nhiên sẽ không quên người này!
Mặc dù ở trong Sơn Hải Cảnh có duyên gặp một lần.
Nhưng mà phàm là những người đã từng tham gia Hoàng Hà Hội, ai có thể quên được một người như vậy, một gương mặt như vậy chứ?
Lúc thiên kiêu tề tụ, hắn đạt hạng đầu.
Lúc quần tinh lộng lẫy, hắn chói mắt nhất.
Hiện tại.
Kẻ dừng chân ở hạng mười sáu Hoàng Hà Hội, cô độc, đứng trên phố lớn người qua kẻ lại, nhìn lên vị anh hùng đạt hạng nhất Hoàng Hà Hội.
Hiện tại.
Kẻ tài trí tầm thường, không biết tự lượng sức, không công và về ở Sơn Hải Cảnh, nhìn lên người thắng cuối cùng của Sơn Hải Cảnh.
Lúc này hắn ta ngửa đầu nhìn lên, ánh mặt trời chói mắt. Người kia ngồi ở nơi cao nhất thành Bất Thục, cho dù ở trong hoàn cảnh ngoài luật pháp, trong một tòa thành cực kỳ hỗn loạn này, cũng là người thượng khách của kẻ nắm quyền tối cao.
Còn hắn ta chỉ là một kẻ bình thường trên phố.
Người với người, khác nhau là thế.
Chuyện đã từng cùng cạnh tran trên một sân khấu, giống như một bàn tay hung ác của cuộc đời vỗ vào mặt. Tiêu Thứ theo bản năng che mặt, theo bản năng tăng nhanh bước chân muốn rời đi.
Nhưng hắn ta ngay lập tức dừng bước.
Lại hạ tay xuống.
Sau đó nở nụ cười.
Hắn ta đã không còn gì có thể mất nữa rồi.
Kể cả sự không phục.
Kể cả sự không cam lòng.
Kể cả sự hỗ thẹn.
Người tên Tiêu Thứ này, Khương Vọng đương nhiên nhớ, nhưng chỉ gặp gỡ vội vã mấy lần ở Hoàng Hà Hội cũng không để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc.
Thiên kiêu các nước tụ tập lại một nơi, nhân vật chói mắt quá nhiều, ánh sáng của một số người sẽ bị ánh sáng của một số người khác làm cho lu mờ.
Lần khiến hắn thật sự có ấn tượng sâu sắc chính là lúc ở Kiến Ngã Lâu, trong lời nói của Sở Dục Chi.
Cũng bởi vậy mới biết được vị đệ nhất thiên tài Nội Phủ cảnh của Đan quốc này, ở Đan quốc gặp phải đủ chuyện bất công.
Lại nói tiếp thành tích của Tiêu Thứ ở Hoàng Hà Hội quả thật không cao lắm, nhưng mà đối với Đan quốc mà nói, có thể vào đến cuộc thi chính của Hoàng Hà Hội thì đã được xem là thắng lợi rồi. Chứ đừng nói đến việc người đánh bại Tiêu Thứ lại là Tần Chí Trăn, đây chính là một trong hai tu sĩ Thiên Phủ ở Hoàng Hà Hội, có tư cách khiêu chiến cường giả đứng đầu Hoàng Hà.
Ban đầu những thiên tài cùng tranh tài với Tần Chí Trăn trên Quan Hà Đài, ai có thể bảo đảm mình có thể vượt qua cửa ải của Tần Chí Trăn chứ?
Nghe Sở Dục Chi nói, bởi vì lại thất bại ở Sơn Hải Cảnh, những tài nguyên mượn đó khó có thể trả lại, thần hồn lại bị suy yếu, Tiêu Thứ đã hoàn toàn bị hủy đi tư cách Nguyên Thủy Đan hội...
Loại chuyện này đúng là khiến người ta phải thở dài.
Nhưng bất luận là Sở Dục Chi hay là đám người Khương Vọng, lúc nghe thấy cũng không cảm thấy Tiêu Thứ không thể gượng dậy nổi.
Bất kể thế nào, Tiêu Thứ là thiên tài mạnh nhất Nội Phủ cảnh của Đan quốc.
Chỉ cần vượt qua cửa ải này, tương lai vẫn còn cơ hội.
Nhưng vì sao hắn ta bây giờ lại xuất hiện ở thành Bất Thục chứ?
Khương Vọng tò mò, nhưng lại chợt nghĩ đến loại tò mò này có lẽ đối với đối phương mà nói là một loại mạo phạm, cho nên chỉ thiện ý gật đầu, liền nhìn đi chỗ khác.
Thành Bất Thục hôm nay, hình như náo nhiệt hơn so với bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Loại náo nhiệt này không phải do có nhiều người, trước kia không phải không có nguyên cả một trại mấy ngàn người trốn đến thành Bất Thục.
Loại náo nhiệt này, là bởi vì trong đám người vào thành, có rất nhiều người có phong cách riêng.
Ví dụ như một kẻ không nỡ giao ra nửa văn tiền mệnh kim, lại ví dụ như một kẻ hận không thể giao luôn cả vớ ra để đổi mệnh kim, lại ví dụ như kẻ không nói lời gì buồn bực đi vào thành này...
"Này này này, vội như thế để làm gì?" Tội Vệ gác cổng reo lên: "Có biết quy củ không?"
Người mới tới này ăn mặc không tầm thường, nét mặt kiên nghị.
Bước chân như hổ leo núi, tự phát ra một luồng khí thế lăng nhân.
"Tránh ra" Y chỉ nói.
Giọng y không hề lớn, nhưng lại phát ra sự uy nghiêm của một người quen đứng ở địa vị cao.
Mặc dù sau lưng có sự chống đỡ của toàn bộ thành Bất Thục, Tội Vệ gác cổng này giống như cũng không nổi cáu, nhún vai, sau đó liền nhường đường.
Những người đứng gần cửa thành dùng ánh mắt đang nhìn kịch vui, nhìn người mới tới này nhanh chóng vào thành.
Y hình như hơi bất mãn với trật tự nơi này, thậm chí có thể nói là cực kỳ không thích nơi này, hơn nữa cũng hoàn toàn không hề che giấu sự chán ghét của mình, nhíu chặt mày.
Nhưng y vẫn đi vào trong thành.
Ở trên thế giới này, không ai có thể hoàn toàn làm theo sở thích của mình. Bất luận là ai, trong đời sẽ luôn có những lúc, nhất định phải qua lại với người mình không thích, nhất định phải làm chuyện mình không thích, nhất định phải đến nơi mà mình không thích.
Có người thậm chí cả đời đều phải như vậy.
Y hiểu đạo lý này, cũng thuyết phục chính mình phải chịu đựng.
Phật gia coi đây là một trong tám loại khổ, chính là "oán tăng hội. Tức là nói người hoặc việc mà mình ghét, phải ở chung một chỗ.
Đây là một sự khổ sở mà đời người khó có thể tránh khỏi.
Y không cảm thấy mình nên ngoại lệ.
Lúc này y vào cửa thành sau đó đi trên đường lớn, đứng trong những ánh mắt tràn đầy ác ý, nhìn chằm chằm, là các loại kiến trúc ngổn ngang bất quy tắc, các loại người loạn cào cào không có thể diện.
Thành Bất Thục không phải là một tòa thành cực lớn, nhưng ba nước Trang Ung Lạc, thậm chí là toàn bộ những người cùng đường ở Tây cảnh, đều đổ dồn về đây, đủ hạng người, rồng rắn lẫn lộn.
Phải ở đây tìm một người, cũng không hề dễ.
Y bay lên trời.
Giống như thần lực chợt bộc phát, linh thức cường đại của y rời khỏi cơ thể, như thủy ngân chảy, dùng một loại tư thế không chút băn khoăn, nhanh chóng trải rộng, nhanh chóng tỏa ra bốn phương tám hướng!
Y đương nhiên không thể dùng linh thức bao trùm cả thành Bất Thục.
Nhưng mà dưới tình huống linh thức phô địa này, lục soát sơ thành Bất Thục sẽ không vượt quá ba mươi giây.
Tư thái nhảy lên không trung của y, không hề che giấu hơi thở cường đại, cùng với việc có thể khiến cho người khác cảm nhận được linh thức bị chèn ép mãnh liệt... Không khỏi cho thấy thân phận tu sĩ Thần Lâm cảnh của y. Một vị nhìn qua trẻ tuổi như vậy, lại là cường giả Thần Lâm cảnh!
Người có thể sinh tồn ở thành Bất Thục, ai cũng đều là người thức thời.