← Quay lại trang sách

Chương 2490 Trăng bạc treo cao (1)

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong đó.

Kiếm ti không ngừng bay ra, không ngừng tụ lại.

"Trăng bạc" càng lúc càng chặt, càng lúc càng to ra, càng lúc càng giống mặt trăng thật.

Bên trong trăng bạc kia còn có màu vàng kim.

Lúc đầu chỉ thấy một chút, sau đó càng lúc càng nhiều.

Sau đó tỏa ra kim quang.

Càng lúc càng rõ ràng.

Bùm!

Biển lửa màu vàng kim lan rộng, trong nháy mắt làm nổ tung kén kiếm ti!

Giống như hai đóa hoa màu vàng và bạc, nở rộ trong không trung...

Ngàn vạn kiếm khí ti màu bạc, giống như "cánh hoa" không ngừng nở rộ, không ngừng héo úa.

Trung tâm nó là một thân ảnh kiêu ngạo, như "nhụy hoa" tự mình đón gió.

Mà biển vàng kim nổ tung kia là vẻ đẹp của nó, hương thơm của nó!

Không.

Nó rõ ràng là một dòng sông.

Một dòng sông dung nham.

Một dòng sông dung nham sôi sục, xông qua sự nhăn chặn của kiếm ti trắng bạc, chảy cuộn cuộn khắp nơi.

Chiến trường vẫn đang ở trên không, nhưng mà có rất nhiều bên trong thành Bất Thục, đã cảm nhận được sự nóng bỏng, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Kiếm đan treo trên vùng trời của Trương Tuần.

Rơi xuống, rơi xuống, lại rơi xuống. Liên tục rơi xuống ba lần.

Sau đó bỗng nhiên tỏa ra ánh bạc lập lòe.

Không còn... kiếm ti nào bay ra nữa, không còn... kiếm ti nào đến tu bổ chiến trường đã bị phá tan thành mảnh nhỏ kia nữa.

Hàng vạn hàng nghìn kiếm ti dan dệt với nhau, ngay tại không trung, dùng kiếm đan làm kiếm cách, nhanh chóng bện thành một thanh trường kiếm màu bạc hoa lệ.

Bộp bộp!

Đồng thời với lúc thanh trường kiếm này hình thành, trong không trung liền xuất hiện một sợi dây màu đen thật dài.

Đây không phải là sợi dây màu đen, đây chỉ là do ánh sáng ở đó bị cắn nuốt, đó là do một mảnh không gian thật lớn đã bị nứt!

Biển lửa màu vàng kim giống như vô bờ kia cũng bị rạn nứt!

Mà mọi người cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ ràng, lúc hỏa diễm bị tách ra, trong không gian bị tách ra, hai loại phong mang vẫn dùng tốc độ kinh người bay xuyên qua, mũi kiếm màu bạc, ngăn mũi thương màu vàng kim lại, trong không trung xuất hiện một khoảng tĩnh lặng huy hoàng mà ngắn ngủi!

Lúc kịch liệt nhất, vậy mà lại trầm mặc nhất.

Đây mới chính là trận chiến cấp bậc Thần Lâm.

Nhưng lại tuyệt đối không phải là sức mạnh mà tu sĩ Thần Lâm bình thường có thể có được!

Trong lúc nhất thời mọi âm thanh đều biến mất.

Tầm mắt bị cản lại được tiếp tục.

Tất cả biến mất rồi lại được tái tạo.

Mọi người thấy...

Trương Tần đứng giữa phố lớn, một thanh kiếm màu bạc, treo trước mặt y.

Chúc Duy Ngã tóc đen như mực buông xõa, xách ngược Tân Tẫn Thương, rơi xuống trên nóc nhà bên phải đường lớn.

Lúc đó toàn bộ liệt diễm, kiếm khí ti, vết nứt không gian... Toàn bộ biến mất, giống như bị một loại sức mạnh nào đó xóa sạch.

Trận chiến kinh khủng như thế kết thúc.

Thành Bất Thục chưa vỡ một viên gạch nào, cũng chưa một vật chưa một người nào bị thương.

Khương Vọng không quay đầu, nhưng hắn biết, là Hoàng Kim Mặc đã ra tay.

Trương Tuần hôm nay không có bất kỳ phần thắng nào.

Y ngay cả Chúc Duy Ngã cũng không thể chặn lại, mà thành Bất Thục còn có một vị Tội Quân.

Thậm chí Khương Vọng hiểu rõ, nơi đây còn có một võ phu mở hai mươi mốt xương sống, nói không chừng cũng đã tấn vị Thần Lâm.

Trương Tuần đương nhiên cũng hiểu được tình thế hiện tại.

Sống lưng y thẳng như sắt, ngẩng đầu lên, nhìn Chúc Duy Ngã trên nóc nhà nói: "Tiêu Thứ lấy trộm Lục Thức Đan, làm loạn Nguyên Thủy Đan Hội của ta, là quốc tặc của Đan quốc ta! Ta từ vạn dặm xa xôi đến đây bắt kẻ trộm. Thành Bất Thục các ngươi, thật sự muốn bao che hắn ta sao?"

Lục Thức đan? Nguyên Thủy Đan Hội? Trong nháy mắt Khương Vọng hồi tưởng lại những chuyện mà... Sở Dục Chi đã nói kia, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao hôm nay lại xảy ra một màn này.

Mọi người đều đang chờ Chúc Duy Ngã trả lời.

Chúc Duy Ngã khẽ nhếch cằm, chỉ nói: "Thành Bất Thục có quy củ của thành Bất Thục.

Lúc này Liên Hoành rốt cục có thể đi về trước mấy bước, yêu đao của hắn ta đã được đút lại vào bao, dáng vẻ uể oải nói: "Ở đây, không ai ngăn cản ngươi giết người, chỉ cần ngươi chịu giao tiền. Không ai quan tâm ngươi có câu chuyện gì, ngươi từ đâu đến, ngươi đang mang trách nhiệm gì. Ngươi xem Tiêu Thứ đến đây, có than một câu ủy khuất, có cầu xin một câu nào không? Bởi vì hắn ta so với ngươi hiểu nơi này hơn, càng hiểu rõ quy củ của thành Bất Thục là gì"

Tiêu Thứ đứng ở một nơi không xa sau lưng Khương Vọng.

Vẫn trầm mặc.

Liên Hoành lại nói: "Trước khi thời hạn mệnh kim mà hắn ta đã mua kết thúc, hắn ta không thể tăng giá. Nếu tính kĩ thì, thật ra cũng không tốn nhiều lắm, ngươi đứng ở đây tán gẫu lãng phí thời gian, chi bằng tranh thủ thời gian đi chuẩn bị tiền đi"

Vị thống lĩnh Tội Vệ này của thành Bất Thục, đúng là biết nắm bắt mọi cơ hội "kiếm tiền" cho thành Bất Thục. Hắn ta quả thật thật sự không quan tâm đến nguyên nhân đúng sai giữa Trương Tuần và Tiêu Thứ. Ai đúng ai sai đều không sao cả.

Hắn ta chỉ quan tâm đến thành Bất Thục, chỉ quan tâm đến quy củ của nơi này.

Nhưng Liên Hoành nói nhiều như vậy, Trương Tuần căn bản cũng không để ý tới.

Thần Lâm trở xuống đều chỉ là kiến hôi, với Trương Tuần y mà nói, cái tên nhãi không biết gọi là gì này trong thành Bất Thục, làm gì có tư cách nói chuyện?

Y vẫn chỉ nhìn chằm chằm Chúc Duy Ngã: "Tiêu Thứ là người Đan quốc ta, cũng quả thật đã gây thêm phiền toái cho thành Bất Thục các ngươi, ta nguyên ý trả một khoản nguyên thạch, để biểu đạt sự áy náy của ta.

Y lấy ra một túi tiền: "Ở đây có hai mươi viên nguyên thạch. Người ta mang đi, nguyên thạch ta để lại. Ngươi thấy thế nào?"

Hai mươi viên nguyên thạch, không thể nói là không có thành ý.

So với mệnh kim mà Tiêu Thứ trả, đã gấp rất nhiều lần.

Hai mươi viên nguyên thạch này, có thể mua được hai mươi hộp trữ vật phổ thông, cũng có thể mua hai mươi viên Khai Mạch đan cấp Giáp. Trong thế giới siêu phàm, cũng tuyệt đối có thể coi là một món tài sản lớn.

Đương nhiên, không phải là Trương Tuần không thể đưa ra nhiều hơn, mà là y cảm thấy, đưa ra chừng đó đã đủ rồi.

Y cho thành Bất Thục đủ thể diện, cho vị cường giả Thần Lâm trước mặt này một bậc thềm đủ lớn.

Tiêu Thứ chỉ là đến thành Bất Thục một chuyến, liền có thể mang cho thành Bất Thục một món lợn lớn như vậy. Chẳng lẽ thành Bất Thục còn có thể có bất mãn gì hay sao?

Đan quốc so với thành Bất Thục, lớn hơn cỡ nào.

Trương Tuần y lại là nhân vật nào?

Y đã nhường nhịn đến mức này!

Về tình về lý, chuyện này đều nên chấm dứt ở đây rồi. Giữa các cường giả, ai cũng đều giữ được thể diện.