← Quay lại trang sách

Chương 2500 Và Đi (1)

Bên trong quần chúng đang vây xem kia, đã có rất nhiều phần tử kích động ủng hộ vị họ Tiêu, Tiểu thiên kiêu kia.

Mà vào ngày thứ ba mươi lăm ở nơi này.

Một màn âm ảnh im hơi lặng tiếng từ chân trời phía xa đi tới.

Như một đám mây đen bay tới thành Bất Thục.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì đó không phải là một bóng mờ, mà là một con chim ưng đen khổng lồ! Móng của con ưng này nhọn hoắt như móc câu, lông vũ tựa cương đao, rõ ràng chỉ là một cơ quan khôi lỗi, là một tạo vật của tu hành giả, nhưng lại có linh tính có thể nhìn bằng mắt, khí thế vô cùng ác liệt. Đôi mắt lạnh lùng tuần tra khắp nơi, tựa như có thể đánh xuống bất cứ lúc này, thời thời khắc khắc đều đã làm xong chuẩn bị đánh giết.

Mà trên lưng của con chim ưng khổng lồ kia, một người nam tử mặt đeo mặt nạ huyền thiết, lưng treo một cái xích đồng phương rương (4).

(1) Rương đồng hình vuông màu đỏ Ở trong lục lâu ở thành Bất Thục này, Khương Vọng gần như ngay lập tức thu hồi tầm mắt...

Vô ý lại thấy Mặc Kinh Vũ rồi!

Chúc Duy Ngã đi ngoài cửa sổ nhàn nhạt liếc mắt một cái: "Quen biết à?"

"Cường giả Thần Lâm Cảnh Mặc Kinh Vũ xuất thân từ Mặc môn. Khương Vọng bình tĩnh nói: "Lần thứ ba thấy rồi"

Nói chính xác, lần đầu tiên chẳng qua là "nghe thấy". Khi đó hắn vẫn còn ở dưới bàn thờ trong một đạo quan cũ nát chờ chết, trong trận đại chiến thay đổi cuộc sống của hắn, hắn đã nghe thấy tiếng ưng kêu, nghe thấy tên của Mặc Kinh Vũ.

Lần thứ hai ở phủ Uy Ninh hầu ở Ung quốc, mới tính là "nhìn thấy". Khi đó hắn giả trang thành tân khách tới chúc thọ, trên thân có tu vi hai phủ hai thần thông, mà Mặc Kinh Vũ là khách mời ngồi ở vị trí danh dự trong phủ Uy Ninh hầu.

Hôm nay là lần thứ ba nhìn thấy. Hắn đã là tu sĩ Thiên Phủ Ngoại Lâu Cảnh, có thể sắp tiến vào Thần Lâm, ngồi ngay ngắn ở bên trong Tù Lâu. Mặc Kinh Vũ lại một lần nữa ngồi trên lưng chim ưng bay tới, vẫn bay rất cao, nhưng đã không phải xa không với tới như cũ nữa rồi. Chúc Duy Ngã rất tùy ý hỏi: "Có thù? Có oán?"

"Cũng không tính là thù, cũng chẳng được coi là oán, Chẳng qua có một vài việc là nhân quả dây dưa ở chung một chỗ, bàn tới việc đúng sai thì không thể rõ ràng được. Khương Vọng nói: "Nhưng mà sau khi Thần Lâm, có thể ta sẽ phải đánh nhau với hắn ta một trận"

"Như vậy à.." Chúc Duy Ngã lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, vị thiên kiêu Thần Lâm Cảnh của Mặc môn kia, tự bản thân đã có một loại tư thái cường đại.

Hắn ta nhẹ giọng nói: "Ta đã bắt đầu mong đợi ngày đó rồi"

Vọng không nghi ngờ bản thân có thể thành tựu Thần Lâm, Chúc Duy Ngã cũng không nghi ngờ gì về Khương điều đó cả.

Bởi vì đối với Khương Vọng mà nói, một bước kia vốn là chuyện thuận lý thành chương.

Mà sự khác nhau giữa Tiêu Thứ và kiểu thiên kiêu cấp bậc như Khương Vọng ở chỗ... Trước khi thực sự thực hiện điều đó, Tiêu Thứ không có đủ khả năng để xác định chắc chắn thành tựu được Thần Lâm.

Cho dù hắn ta đã xây dựng được tinh lộ trước giờ chưa từng xuất hiện, lại chuẩn bị cả Lục Thức Đan, nhưng cũng chỉ là biến cơ hội trở nên rất lớn mà thôi.

"Có cơ hội" với "Tất nhiên có thể", không phải là sự chênh lệch giữa đỉnh cấp và đỉnh cấp.

Dĩ nhiên, là một cường giả chân chính, thì luôn có thể nắm được cơ hội.

Những ngày qua, những người đi tới thành Bất Thục chỉ để xem Tiêu Thứ đánh vào Thần Lâm, cũng càng ngày càng tăng.

Tiêu Thứ có thể thành công thành tựu Thần Lâm hay không, cùng với việc Trương Tuần có thành công đánh giết Tiêu Thứ hay không, đã đếm không hết được số người đặt tiền vào hai trận đặt cược này.

Từ sau khi Tiêu Thứ liên thông tinh lộ, cũng đồng thời bắt đầu xây dựng ba tòa Tinh Lâu còn lại, những người chạy tưới thành Bất Thục lại càng nối liền không dứt.

Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, tiền bảo mệnh thành Bất Thục thu vào đã tăng vọt lên rất nhiều lần. Bây giờ một tên Tội Vệ giữ thành đã không còn đủ nữa, nên bây giờ đã có hai đội ước chừng khoảng hai mươi tên Tội Vệ thủ ở cửa thành thu tiền.

Tất nhiên cũng có người chỉ xem kịch mà không thu tiền, nhưng thành Bất Thục là địa phương khắp nơi đều có hung đồ, nên vì lý do an toàn, hoặc là chẳng qua là đơn thuần tránh phiền toái, tuyệt đại đa số người còn lại đều nguyện ý tiêu một ít tiền.

Có thể giữ được tính mạng Tiêu Thứ dưới sự trấn thủ của Trương Tuần, việc này đã khiến cho chế độ tiền bảo mệnh của thành Bất Thục có đầy đủ sức thuyết phục.

Nhưng nhìn tổng quát toàn bộ thành Bất Thục, nhìn bao quát tất cả những người đến nơi này trong những ngày qua, không thể nghi ngờ được là Mặc Kinh Vũ chính là một nhân vật có phân lượng cao nhất.

Bối cảnh danh môn, tu vi Thần Lâm, bất kỳ người nào có được những điều này ở trên đời, đều có thể thu được ánh mắt của tất cả mọi người.

Giờ phút này hắn ta ngồi trên lưng con ưng khổng lồ bay tới, trong ánh mắt mang theo tâm tư khác biệt, bay vụt qua tường thành, dừng ở trên bầu trời ngay trên đỉnh đầu của Tiêu Thứ. Hắn ta ở trên lưng của con khôi lỗi có bề ngoài là một con chim ưng to lớn hung ác, hai tay hơi rũ xuống. Mặt nạ huyền thiết đã che phủ hết biểu tình trên gương mặt của hắn ta, nhưng thanh âm của hắn ta lại hấp dẫn sự chú ý của toàn thành: "Mặc môn Mặc Kinh Vũ, đại biểu cho Ung Hoàng mà tới. Không thể làm gì khác hơn, không đành lòng nhìn thấy minh châu long đong, hiền tài bị mai một! Tiêu Thứ, nếu như ngươi nguyện ý gia nhập Ung quốc, thành tâm ra sức vì ngô hoàng, thì tất cả những tổn thất mà Đan quốc gây ra cho ngươi, Ung quốc sẽ đền bù lại. Mâu thuẫn giữa ngươi và Đan quốc, Ung quốc cũng sẽ giải quyết"

Mặc Kinh Vũ là tới mời chào Tiêu Thứ!

Quần chúng vây xem cảm thấy ngạc nhiên trong chốc lát, ngay sau đó lại bừng tỉnh.

Vào thời khắc Mặc Kinh Vũ ngồi ưng mà đến này, tất cả kế hoạch và bố trí của Tiêu Thứ cũng đã trở nên rõ ràng.

Tại sao hắn ta lại trăm cay ngàn đắng chạy tới một nơi như thành Bất Thục này? Tại sao lại dùng bốn mươi ngày để làm ranh giới, hấp dẫn sự chú ý của nhiều người đến như vậy, tại sao lại phải thực hiện một cuộc hành trình thành tựu Thần Lâm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người như vậy?