← Quay lại trang sách

Chương 2502 Và Đi (3)

Có tài mà không có đức thì chỉ là mối mọt của thiên hạ!" Trương Tuần đứng trên không trung, gương mặt lạnh lùng giận giữ: "Vô đức là vì thiên hạ hại!" Lập trên không trung tấm tuần mặt lạnh tức giận: "Lúc tới Quan Hà Đài là ta và ngươi cùng đi, đãi ngộ của ngươi chưa từng kém hơn ta một chút nào. Đan quốc nuôi nấng ngươi hai mươi năm, ban cho danh tước, phát cho bổng lộc, được danh sư chỉ dạy, truyền thụ cho nhiều bí pháp chân truyền... Tất cả mọi thứ đó, lại chỉ đổi lấy việc ngươi trộm đan rồi trốn đi, khiến cho Nguyên Thủy Đan Hội được truyền thừa từ nhiều năm nay bị hủy đi trong chốc lát. Nhưng bây giờ lại chỉ đổi lấy một câu nói của ngươi, là Đan quốc không biết ngươi là nhân tài hay sao?!"

Y càng nói càng kích động, gần như muốn ngay lập tức nhào tới bên này.

Nhưng một loại uy áp vô hình bao phủ lấy y, khiến y hiểu được lời hồi đáp của thành chủ thành Bất Thục.

Chung quy không thể vượt qua tường thành một chút.

Trương Tuần ở nơi đây nói Tiêu Thứ có tài nhưng vô đức như thế nào, Tiêu Thứ cũng không hề tranh cãi lấy một câu, Mặc Kinh Vũ cũng tỏ ra không thèm để ý chút nào.

Mặc Kinh Vũ chỉ hướng về phía Tiêu Thứ nói: "Từ khi Tân Hoàng lên ngôi ở Ung quốc ta đến nay, không hạn chế ở một kiểu nào, giương cao cái mới, bài trừ cái cũ lạc hậu, cách tân triều chính, đổi mới cường quốc, trọng dụng hiền tài... Ung quốc ngày nay rất thích hợp để những người trẻ đầy triển vọng như ngươi thể hiện tài năng của mình! Nếu như bây giờ ngươi đi cùng với ta, Ung quốc sẽ đảm bảo cho sự an toàn của ngươi và có thể cho ngươi thêm thời gian cũng như sự chuẩn bị đầy đủ hơn để tiến vào Thần Lâm. Tất nhiên, khi ta nói điều này, ta không có ý bắt ép ngươi phải lựa chọn. Sự chân thành của Ung quốc đã ở đây rồi, và ngươi cũng có đủ thời gian để suy nghĩ về điều đó. Ta hiện tại sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi cứ tu luyện cho tốt.

Ung quốc quả thật có cả mười phần thành ý.

Bọn họ gần như đã cho Tiêu Thứ một đường lui an toàn đến tuyệt đối. Bây giờ Tiêu Thứ hoàn toàn có thể rút lui khỏi hoàn cảnh mạo hiểm này, gia nhập vào Ung quốc, sau đó tu luyện củng cố thật tốt tu vi Ngoại Lâu Cảnh, rồi lấy sự chuẩn bị về vật chất càng tốt hơn, để đánh vào cảnh giới "ta như Thần Lâm".

Bọn họ nguyện ý dùng cái giá của Thần Lâm Cảnh, để mua Tiêu Thứ với tu vi Ngoại Lâu Cảnh bây giờ, chỉ với kỳ vọng vào tương lai hắn ta đạt được Thần Lâm Cảnh.

Hàn Hú quả thật là một vị quân chủ hào phóng!

Việc Tiêu Thứ mài giũa tinh lộ, hoàn toàn dung lên được bốn tòa Thánh Lâu truyền ra, thế lực động tâm với hắn ta và chuyện này quả thực không ít.

Nhưng chỉ có Ung quốc, trước tiên phái ra một vị cường giả Thần Lâm như Mặc Kinh Vũ, đích thân đến thành Bất Thục.

Phần thành ý này quả thực không ai bằng.

Nhưng Tiêu Thứ, lại chỉ nhắm mắt lại một lần nữa.

Sự phê phán của Đan quốc, sự thành ý của Ung quốc, hắn ta không hề trả lời bất kỳ cái gì.

Lúc này cả trên trời dưới đất không hề phát sinh bất cứ dị tượng gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, hắn ta đã bắt đầu chuẩn bị cho lần chạy nước rút sau cùng.

Mặc dù không ai thấy được tình huống trong cơ thể của hắn ta, nhưng hắn ta nhất định đang tỉ mỉ chải chuốt chính bản thân, để điều chỉnh trạng thái của cơ thể mình đến trạng thái cao nhất.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, cũng không có ai tạo ra động tĩnh lớn nào nữa.

Thời gian để Tiêu Thứ đánh vào Thần Lâm, chỉ còn lại năm ngày cuối cùng. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

"Mặc Kinh Vũ đại biểu cho Ung quốc đã tới rồi, không biết Đỗ Như Hối có tới hay không đây?" Khương Vọng ở phía trên Tù Lâu hỏi.

"Không đâu" Chúc Duy Ngã rất chắc chắn nói: "Trang quốc cách Đan quốc quá gần, áp lực quá lớn, bọn họ sẽ không muốn chiêu mộ Tiêu Thứ. Dù sao thì Tiêu Thứ cũng vô dụng đối với Trang quốc, vậy nên cho dù hắn ta có làm ra động tĩnh lớn hơn nữa ở chỗ này, thì Đỗ Như Hối cũng sẽ không liếc mắt nhiều thêm vài lần đâu? Trong lòng Khương Vọng biết rõ Chúc Duy Ngã nhất định là hiểu rõ Đỗ Như Hối hơn hắn, cho nên hỏi: "Nếu như không có sự ảnh hưởng của Đan quốc, nếu như Tiêu Thứ hữu dụng với Trang quốc, thì Đỗ Như Hối sẽ làm như thế nào?"

Chúc Duy Ngã nói: "Vậy thì cho dù ông ta có phải bò, thì cũng sẽ bò tới trước mặt của Tiêu Thứ. Thành khẩn nói với Tiêu Thứ − 'Tương lai của Trang quốc không thể không có ngươi!"

—— Khương Vọng thở dài một cái: "Chúng ta bây giờ ngồi ở chỗ này xem cuộc vui, ta luôn có một loại cảm giác đang ngủ lim dim ở bên cạnh lão hổ. Có chút bất an.

Chúc Duy Ngã bất động thanh sắc nói: "Đúng là có lão hổ thật.

Khương Vọng không tiếp tục đề tài tìm chết này nữa, dù sao thì hắn cũng không có thể trạng Thần Lâm Cảnh, không có khả năng chống trả, nên hắn chỉ nói: "Chỉ còn lại mấy ngày cuối cùng, thôi cứ nhìn xem Tiêu Thứ sẽ lựa chọn như thế nào đi"

Thật ra thì đối với Tiêu Thứ bây giờ mà nói, Ung quốc xác thực đã là sự lựa chọn tốt nhất rồi.

Dõi mắt toàn bộ vùng Tây cảnh này, quốc gia có thể kiên cường ở trước mặt Đan quốc quả thực không nhiều, như mấy quốc gia như Thành, Mạch, Lạc hay Tiều quốc, đều căn bản không dám thu dụng lấy Tiêu Thứ. Ngược lại Tần quốc lại không có chút áp lực nào, nhưng Tần quốc chưa chắc đã để ý tới Tiêu Thứ, nếu như Tiêu Thứ tự đi nhờ cậy thì khỏi nói. Nhưng cũng không đến nỗi khiến cho bọn họ phải phái người đi ngàn dặm tới để cạnh tranh.

Mà Trang quốc mới quật khởi thì lại cách Đan quốc quá gần, nếu như Trang quốc đường hoàng thu dụng kẻ gian của Đan quốc, thì cho dù Đan quốc coi như giả bộ không nhìn thấy thì cũng không được. Trong việc tranh đoạt Tiêu Thứ này, Ung quốc có ưu thế to lớn đến như vậy, nhưng Hàn Hú cũng không vì vậy mà ép giá, ngược lại còn cam kết sẽ giải quyết tất cả phiền toái cho Tiêu Thứ, còn không cần hắn ta ngay lập tức đạt được Thần Lâm Cảnh, thậm chí còn đảm bảo sự an toàn của hắn ta trước, sau đó mời hắn ta về Ung quốc, sẽ cho hắn ta càng nhiều điều kiện tốt hơn nữa, để giúp hắn ta đánh vào Thần Lâm ––điều kiện tốt đến như vậy, dõi mắt khắp thiên hạ, cũng không mấy nhà chịu lấy ra, không thể nghi ngờ là đã dành sự ton trọng quá lớn cho Tiêu Thứ rồi.