← Quay lại trang sách

Chương 2529 Lúc này không biết ngoài trời xanh (2)

Sau lưng chỗ những vết roi phải chịu ở Ngọc Kinh Sơn, đến giờ vẫn còn có cảm giác đau mơ hồ.

Nhưng Đỗ Như Hối chỉ cho mình thời gian thở dài một lần.

Sau một tiếng thở dài, cũng đã xóa tan những sự mệt mỏi này.

Lão ta lại lần nữa là kẻ cơ trí thâm sâu nắm trong tay Đại Trang quốc, lần nữa nắm chắc sơn hà bốn ngàn dặm này.

Lão ta đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, lúc dừng lại, đã xuất hiện trong quân doanh.

Trên mặt lão ta, đã hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì liên quan đến sự mệt mỏi, suy yếu nữa.

Lão ta đứng thẳng, tóc đen như mực, chống lại sự tàn nhẫn của thời gian.

Mắt lão ta, thâm thúy mà uy nghiêm.

Nhưng cho dù là nói với một vệ binh đang canh giữ ngoài trướng chính, thì giọng nói của lão ta cũng rất hòa hoãn: "Đi báo cho Đỗ Dã Hổ, lão phu đến thăm hắn ta một chút. Hỏi hắn ta có tiện vào trong hay không"

Nơi ở mà thiên tử ban cho, Đỗ Dã Hổ hầu như chẳng bao giờ ở qua.

Hắn ta vĩnh viễn đều ở trong quân doanh Cửu Giang Huyền Giáp này, thuận tiện hòa mình với sĩ tốt.

Những biên quân Trang quốc mà hắn ta luân trú, không phải đang ở chiến trường, thì chính là đang trên đường lên chiến trường.

Cho dù là lúc đang dưỡng thương, hắn ta cũng kiên trì không chịu ở trong điều kiện thoải mái ở Thái Y viện, mà ngoan cường phải về quân doanh.

Đỗ Như Hối đương nhiên có thể thẳng bước tiến vào doanh trướng, nhưng loại người trẻ tuổi có tính cách như Đỗ Dã Hổ, thì rất cần tôn trọng.

Lão ta cũng nguyện ý cho.

Vệ binh đi vào không bao lâu, Đỗ Dã Hổ liền tùy tiện khoác một chiếc áo bào đi ra. Cho dù là đi gặp quốc tướng, cũng không chỉnh lại dung nhan chút nào.

"Gặp qua quốc tướng đại nhân" Hắn ta chắp tay nói.

Ngữ khí quả là qua loa.

"Vết thương của ngươi còn chưa tốt, sao lại còn ra nghênh đón? Không phải ta nói là chờ ta vào sao?" Đỗ Như Hối rất tực giận mà cũng rất thân thiết trách mắng một câu, lại trừng tên vệ binh kia: "Ngươi truyền lời như thế nào vậy?"

Đỗ Dã Hổ vỗ vỗ bả vai vệ binh kia, ý bảo gã rời đi, nói: "Quốc tướng đại nhân đại giá quan lâm, mạt tướng sao có thể không nghênh đón chứ?"

Dù sao lễ tiết vẫn phải có.

Mặc dù hoàn toàn thua xa sự êm dịu của Lâm Chính Nhân.

Nhưng đối với một người thường xuyên nhìn thấy hư tình giả ý như Đỗ Như Hối, ngược lại lại lộ ra đôi chút đáng yêu.

Nhìn người trẻ tuổi đang độ tráng niên này, trong giọng nói của quốc tướng Đại Trang hơi có ý cười: "Ngươi hình như còn có chút oán khí đối với lão phu?"

"Không dám? Đỗ Dã Hổ buồn bực nói.

"Đi thôi, vào nói chuyện một chút. Đỗ Như Hối vừa nói, cũng không đợi Đỗ Dã Hổ trả lời, vén rèm lên liền đi vào quân trướng.

Quân trướng lớn như thế, nhưng lại trống rỗng, hầu như không nhìn thấy món đồ trang trí nào.

Một ít binh thư, một ít rượu, một bộ áo giáp, ngoại trừ những thứ đó, không còn gì khác.

Cực kỳ lạnh lẽo.

Đỗ Dã Hổ không nói tiếng nào theo sát đi vào.

Đỗ Như Hối tùy ý đảo mắt nhìn binh thư trên bàn, phát hiện có không ít chỗ đều có chữ ghi chú như gà bới viết lên. Nội dung đã lâu không xem, cũng xem không hiểu lắm... Ít nhất là thái độ nghiêm túc."Ngươi cảm thấy Lâm Chính Nhân là người như thế nào?" Lão ta thuận miệng hỏi.

Đỗ Dã Hổ không biết trong lòng Đỗ Như Hối đang nghĩ gì, không rõ trong vấn đề này cất giấu thâm ý gì.

Nhưng trước đó rất lâu, Đoạn Ly đã nói với hắn ta, ở trước mặt Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, vĩnh viễn không cần có suy nghĩ đấu trí so dũng. Ngoại trừ bí mật sâu kín nhất vĩnh viễn không thể nói, thì những thứ khác đều nên nói thật lòng, nói theo tình hình thực tế, làm việc theo tình hình thực tế.

Đừng có biểu diễn.

Cho nên hắn ta nói: "Ta không thích y!"

Đỗ Như Hối từ từ lật binh thư, giống như những lời Đỗ Dã Hổ nói cũng không ngoài dự liệu, chỉ thong thả ung dung nói: "Ta chỉ hỏi ngươi cảm thấy người này thế nào, không hỏi ngươi có thích y hay không" Đỗ Dã Hổ nghiêm mặt, trong giọng nói có chứa một chút mùi vị bất đắc dĩ không được tự nhiên: "Có bản lĩnh"

"Không tồi, nhìn thấy được ưu điểm của người khác. Đỗ Như Hối gật đầu tỏ vẻ tán thành, lại lật vài tờ, hỏi: "Nói ta nghe một chút, vì sao ngươi không thích y?"

Đỗ Dã Hổ thấp giọng nói: "Ta không biết y nói câu nào là thật, câu nào là giả, lão tử muốn đoán ý tứ y lại đoán không được. Ở chung với y mệt chết đi được!"

Nếp nhăn nơi khóe mắt Đỗ Như Hối sâu hơn một chút, có một loại cảm giác muốn cười.

Nhưng dù sao thì vẫn phải có thái độ hợp với thân phận quốc tướng.

Cho nên chỉ nghiêm túc nói: "Các ngươi đều là nhân tài mới xuất hiện của Trang quốc ta, là thần tử cùng điện, sao có thể tùy tiện nói là không thích người này người kia?"

Đỗ Dã Hổ hình như không phục lắm: "Ngài hỏi ta thì ta mới nói"

"Còn rất già mồm nữa. Đỗ Như Hối dời mắt khỏi mớ binh thư, nhìn mặt Đỗ Dã Hổ: "Ta thấy vết thương của ngươi cũng đỡ nhiều rồi!"

"Không tốt mà cũng không xê xích gì nhiều? Đỗ Dã Hổ cứng cổ nói: "Ngài nếu muốn đánh quân côn thì cứ đánh đi"

Đỗ Như Hối chỉ chỉ hắn ta: "Ngươi á, đúng là một kẻ mãng phu! Cũng không biết lúc nào mới có thể thành thục hơn một chút!"

Lời này lộ vẻ rất thân thiết, có một loại quan tâm của trưởng bối.

Đổi thành Lâm Chính Nhân, nói không chừng đã lập tức quỳ xuống gọi gia gia rồi.

Nhưng cái chày gỗ Đỗ Dã Hổ này lại không nói lời nào.

Đây là điểm mà hắn ta không bằng Lâm Chính Nhân, nhưng cũng chính là điểm đáng quý của hắn ta so với Lâm Chính Nhân.

Đúng là Đỗ Như Hối vĩnh viễn sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào bất cứ ai.

Nhưng hán tử lỗ mãng thẳng thắn, vui buồn mừng giận đều hiện rõ trên mặt kiểu này, tóm lại vẫn khiến người ta không mấy đề phòng.

Đỗ Như Hối nhìn hắn ta một hồi, lại hỏi: "Lần này ngươi tự tiện dẫn binh đi phục kích Khương Vọng, chuyện đúng sai ta trước tạm không bàn tới... Ngươi cảm thấy Lâm Chính Nhân nghĩ thế nào? Y có dốc toàn lực hay không? Suy nghĩ cẩn thận thử xem!" Trên mặt Đỗ Dã Hổ có chút không phục và không cam lòng, nhưng dù sao vẫn tôn trọng quyền uy của quốc tướng.