Chương 2533 Nàng ta (hắn ta) là thần (1)
Thiếu nữ Mặc gia tên là Hí Tương Nghi, sau khi đã định một cuộc buôn bán trong tương lai (nàng ta tự nhận là vậy), bước chân nhẹ nhành tiến vào thành.
Đi xuyên qua người đến người đi trên phố lớn, ánh mắt tò mò nhìn bên trái lại nhìn bên phải.
Kiến trúc thành thị tuyệt đối không phù hợp quy tắc, các hảo hán hiển lộ hung thái...
Mọi thứ đều khiến cho nàng ta tò mò.
Chợt nhớ đếu chính sự, dưới chân như lắp lò xo nhảy lên. Nhanh chóng đuổi mấy bước, tìm thấy một chỗ tương đối vững chải, nửa quỳ xuống, cởi rương đồng sau lưng xuống, thả trước mặt.
Nàng ta linh xảo hơi hơi cử động ngón tay, sau đó nhẹ nhành nhấn một cái, rương đồng này liền tự động mở ra, phân tầng hai bên, kéo dài xuống như bậc thềm.
Mỗi một tầng đều chất đống những đồ vật khác nhau.
Những thứ này hình thù kỳ quái, có thứ như cổng vòm, có thứ giống như đĩa tròn, có vuông, có nhọn, có thứ giống như châm dài, có thứ lại như dây câu.
Chất liệu lại rất gần gũi, tản ra lộng lẫy như nhau, nhưng không phải vàng cũng chẳng phải sắt.
Đôi tay nàng linh hoạt đến cực điểm, thậm chí còn để lại huyễn ảnh, không ngừng lấy đồ vật từ trong rương đồng ra, bày trước mặt.
Rất nhanh liền chất thành một đống cao chừng ba thước, một vật có hình dạng tháp phức tạp liền xuất hiện. Giống như được từng tầng từng tầng gạch vuông, đan xen xếp thành.
Đỉnh "Tháp" giống như năm ngón tay người chụm lại, một luồng lôi điện dựng đứng, cao vượt trên đỉnh tháp.
Bởi vì làm chuyện này trên phố lớn, hơn nữa những thứ này lại hiếm lạ cổ quái như vậy, cho nên hấp dẫn rất nhiều người đứng xem.
Người ở thành Bất Thục, chẳng có chút tố chất nào, loại lời nói gì cũng có. Tiểu thí hài, ông già thỏ gì đó. Quá mức, thậm chí đã có người muốn động tay động chân, tùy tiện cầm mấy thứ đồ vật vui đùa một chút.
Thống lĩnh Tội Vệ thành Bất Thục, Liên Hoành vừa lúc vặn eo bẻ cổ, đi ra khỏi Tam Phần Hương Khí Lâu, liếc thấy một màn này, nhất thời gạt đám người vây xem ra, bước hai bước đi đến trước mặt thiếu nữ đang bận rộn:
"Đứa nhỏ nhà ai! Ngươi có biết đây là nơi nào không? Đứng ở phố lớn chơi đùa cái gì..."
Giọng hắn ta, im bặt trước một cái túi.
Vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng là ám khí, thủ pháp vô cùng xảo diệu chơi đùa một chút, đón vào tay nhìn lại, nhất thời bị mớ nguyên thạch sáng chói con mắt.
"Đều vây ở đây làm gì? Tìm cha hả?" Hắn ta vờn quanh một vòng, lớn giọng xua đuổi: "Cút đi ngay, đừng chậm trễ thiếu niên lang người ta bận chuyện chính sự! Nhìn các ngươi từng đám từng đám chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng! Mệnh kim kỳ tiếp theo không cần giao nữa hả?"
Sau khi vừa gầm gừ vừa quyền đấm cước đá, đuổi đi toàn bộ đám người vây xem nhiều chuyện, hắn ta mới bận rộn hỏi Hí Tương Nghi: "Kẻ hèn là Liên Hoành, thống lĩnh Tội Vệ thành Bất Thục. Nơi này của chúng ta là một nơi hiếu khách, lương thiện. Ngài xem có cần phục vụ chuyện nào khác không? Con phố này có đủ để người phát huy hay không hả? Nước trà điểm tâm đâu rồi, có gì cần làm không?"
"Hai chuyện" Hí Tương Nghi cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thứ nhất, ta là cô nương gia. Thứ hai, đừng ồn ào"
Liên Hoành lập tức câm miệng, xoay người tại chỗ, bím tóc nhỏ quét ra một đường vòng cung ưu mỹ trong không trung.
Hắn ta chắp hai tay sau lưng, dùng tư thái đứng gác đứng ở đây, cảnh giác quét mắt xung quanh, rất có tư thế thề sống chết hộ tống thiếu nữ thần bí này.
Tự nhiên như ở nhà, tự nhiên như ở nhà đi, thành Bất Thục quả là một nơi chú trọng phục vụ! Hắn ta rất hài vòng nghĩ thầm.
Hí Tương Nghi chỉ lo vùi đầu chơi đùa, đông gõ gõ, tây gõ gõ, một đôi tay linh hoạt như bướm vờn hoa.
Không lâu lắm, nàng ta liền dựng lên năm thứ giống như tòa tháp, cũng sắp xếp bọn chúng, phân bố đều đặn theo hình ngũ giác.
Đem minh và rương đồng mở rộng vây vào bên trong.
Năm tháp chia làm năm luồng lôi điện xinh xắn bay lên. Giữa chúng có một loại liên hệ mơ hồ.
Hí Tương Nghi hài lòng gật gật đầu, lại trải một tầng thứ gì đó giống như gạch trên đất trống. Lúc này mới khép rương đồng lại, lần nữa vác lên sau lưng, vui vẻ nhảy ra ngoài.
Tư thái bay vọt của nàng ta vô cùng linh động, người ở trong không trung, trở tay là mở một ngón tay.
Năm đạo lôi điện từ năm ngọn tháp nháy mắt kéo dài, nối lại với nhau...
Bộc phát ra ánh sáng mạnh chói mắt!
Liên Hoành chú ý đến động tĩnh quay đầu lại nhìn, không thể không nâng cánh tay lên che kín mắt.
Khi hắn ta dời cánh tay đi, hắn ta thấy rõ ràng bên trong năm tòa tháp tạo hình phức tạp kia, rõ ràng xuất hiện một lão giả áo bào nâu mang giày cỏ!
Mà trên mặt đất... Là một tầng tro bụi màu đen.
Liên Hoành không kìm lòng nổi lùi về sau một bước, hắn ta hoàn toàn không nhìn thấu tu vi của lão giả này, mà chỉ cảm thấy nó sâu như biển, sức mạnh khó dò!
Lão giả này thân hình gầy giơ xương, tóc thưa lông mày nhạt. Mỗi một tấc làn da đều giống như được đúc ra từ sắt tinh, có một loại nguyên tắc lạnh lùng cứng rắn vừa dày vừa nặng.
"Ha ha ha ha ha ha, như thế nào?"
Thiếu nữ tóc ngắn Hí Tương Nghi chống nạnh cười to: "Phản Ngũ Hành Na Di Tháp có phải rất tốt rất mạnh hay không?!"Lão giả gầy giơ xương bĩu môi: "Sức mạnh cuồng bạo như vậy, chỉ có Chân Nhân mới có thể nắm giữ trong tay, hơn nữa khoảng cách cũng rất ngắn, tiêu hao lại lớn như vậy, cộng thêm thời gian chuẩn bị của ngươi... Lão phu lúc Ngoại Lâu cảnh còn bay nhanh hơn nhiều!"
"Câm miệng đi lão đầu chết tiệt!" Hí Tương Nghi đưa tay lay một cái, đem một tia ý thức và năm tòa na di tháp thu hết vào rương đồng sau lưng, chẳng muốn tháo dỡ và phân loại lại nữa, vô cùng không cam lòng nói: "Vậy thì ngươi bay về rồi tự bay tới đi!"
Liên Hoành ngẩn người, đầy đầu đều chỉ có hai chữ..."Chân Nhân".
Thiếu nữ cổ quái chơi đùa một trận này, vậy mà chơi đùa với một vị Chân Nhân đương thời!
Lão giả gầy giơ xương bào nâu giày cỏ kia cũng không để ý chuyện bị mắng, ngược lại rất cưng chiều cười cười: "Nhưng mà đã rất không tồi rồi, so với thứ đồ cũ kia tiến bộ không chỉ một chút!"
"Hừ hừ" Hí Tương Nghi đắc ý nhăn mũi, vệt sáng trên mặt cũng khẽ động đậy.
"Ôi... Nên làm chính sự rồi. Lão giả gầy giơ xương nói: "Để ta xem một chút, Cự Tử nói chúng ta đến thành Bất Thục, là muốn làm gì?"