Chương 2540 Niết Bàn, Minh Quỷ (3)
So với từng đám cư dân thành Bất Thục đã sớm chạy trốn ra ngoài thành.
Hí Tương Nghi vốn không hề sợ hãi.
Trước lúc ánh đạo vô biên rơi xuống, nàng ta đang hai tay chống mặt, ngửa đầu nhìn trận chiến đầy yêu thích.
Thiết Thoái Tư đúng lúc dùng Thiên Công, một tay bện khí tráo hạ xuống, cũng không hề ảnh hưởng đến nét mặt nàng ta chút nào.
Nàng ta quả thực là nhìn Hoàng Kim Mặc không chớp mắt, thưởng thức vị đại tỷ tỷ lãnh diễm tuyệt luân này, thưởng thức loại mỹ cảm hiu quạnh lại điêu linh kia.
Mà Thiết Thoái Tư sau khi tiện tay bảo vệ Hí Tương Nghi, quay người lại tiến một bước, đúng lúc chạm mặt với Hoàng Kim Mặc!
Cho dù đối phương đang có sức mạnh mênh mông vượt quá Thần Lâm, cho dù đối phương đang trong quá trình tự bạo.
Ông ta thân là Chân Nhân đương thời, cũng không thể chỉ dựa vào chờ thời mà thắng được.
Theo lời Cự Tử, nếu không thể bắt, thì giết.
Tư thái điêu linh toái diệt tự bạo như vậy, hiển nhiên không có khả năng bắt sống.
Vậy thì giết đi!
Trước khi nàng ta hoàn toàn tự bạo, giết chết nàng ta.
Hoàng Kim Mặc có thể chết, nhưng phải chết dưới sự trừng phạt của Mặc gia.
Ông ta bước nhanh tiến vào trong ánh đạo toái diệt.
Quy tắc ở đây đã nát vụn.
Ông ta cũng không thử tiếp tục nữa.
Dùng thân đón lấy ánh đao vô tận!
Keng keng keng keng keng!
Liên miên giao hưởng.
Đó là sức mạnh vượt quá Thần Lâm va chạm với quy tắc.
Thứ Thiết Thoái Tư mặc trên người, là bào nâu bình thường. Giày đi dưới chân, cũng là giày cỏ bình thường.
Vải thô, rơm rạ.
Không phải là pháp khí bảo cụ gì.
Nhưng thứ ông ta bện ra, lại là Thiên Công!
Ánh đao đều không thể phá.
Mà lúc nãy, mắt trái của ông ta hơi giật giật.
Là nỗi đau như thế nào, mà khiến cho thân thể Chân Nhân cũng cảm nhận được?
Thiết Thoái Tư hơi chuyển mắt.
Ông ta thấy được một mũi nhọn rõ rệt, đang đón lấy tầm mắt ông ta, xé toang ánh mắt của ông ta!
Lúc thân thể Hoàng Kim Mặc hiện vết rạn, dùng sức mạnh cực hạn vượt ngoài Thần Lâm chém vỡ Thiên Địa Diễn. Chúc Duy Ngã đang bị treo ngược trong không trung, đã nháy mắt đạt được tự do.
Thân thể Hoàng Kim Mặc xuất hiện xuất hiện vết nứt, đương nhiên khiến khóe mắt hắn ta cũng muốn nứt ra.
Mà người như hắn ta, đương nhiên cũng sẽ không ở trong trận chiến trình độ này, lãng phí thời cơ trong lúc đau khổ.
Hắn nắm chặt Tân Tẫn Thương, đầu thương hiện tại chính là mặt cắt cán thương rạn nứt.
Không có chút sắc bén nào, chỉ có lởm chởm gai gỗ.
Cán thương rạn nứt trơ trụi, giống như thanh củi khô thiêu đốt trong bếp lửa, tầm thường như vậy, nhưng lại kiên cố như thế, có thể trải qua thời gian ba mươi năm, đợi được người hiểu nó.
Trong một trận chiến như vậy, ở giây phút này.
Không có chút khe hở nào để Chúc Duy Ngã đi nhặt nửa đoạn trước thân thương đã rơi trên mặt đất. Không có cơ hội để hắn ta có chọn lựa khác.
Hắn ta đã là tồn tại giống như thần, nhưng đối mặt với Chân Nhân đương thời, thì vẫn yếu đuối như vậy.
Hắn ta nhất định phải đối mặt với sự tương đối yếu đuối này, hắn ta phải tin chắc chính mình tuyệt đối không nhỏ bé!
Hắn ta vẫn tiến công!
Hắn ta liền lấy mặt cắt gai gỗ lởm chởm của cán thương làm mũi nhọn, dùng bản thân là cán thương, dùng vũ dực thiêu đốt lên Tam Túc Kim Ô, thế hợp với ý, khí hợp với huyết, dung thân vu lực, linh thức cùng quán, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thiết Thoái Tư...
Ngay lúc thân thể Thiết Thoái Tư va chạm ánh đao, một đầu thương đã hướng đến mắt trái của ông ta!
Thiết Thoái Tư đưa tay trái lên, vừa vặn ngăn trước mắt trái.
Mặt cắt cán thương gãy, cũng mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay ông ta.
Bàn tay ông ta gầy giơ xương, bình thường như thế, thậm chí không thể được xưng là mạnh mẽ.
Nhưng một thương thiêu đốt dư lực này của Chúc Duy Ngã thiêu đốt đến, ngay cả da cũng chẳng thể xuyên thing!
Chênh lệch thực lực, cũng không thể bị ý chí vượt qua.
Thiết Thoái Tư cầm đoạn thương này trong tay, cũng giống như cầm lấy Chúc Duy Ngã đằng sau đoạn thương, cầm ngọn lửa màu vàng kim kia, cầm lấy phiến không gian nghiêm chỉnh này!
Ông ta nhàn nhạt nhìn lướt qua, đã có thể phá ảo diệu trong đó.
Đây quả là một loại gỗ không tồi, tạo thành cái dáng vẻ này... Dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể trở thành danh thương, thủ pháp hơi thô ráp một chút, đúng là đáng tiếc.
Nếu không phải thật sự sinh ra linh tính, thì một chút tâm tình thương tiếc này của ông ta, cũng sẽ không có, chỉ sẽ cảm thấy quá chà đạp.
Thiên Công như thế nào vậy?
Ông ta hỏi.
"Thiên Công như thế nào vậy?"
Thiết Thoái Tư khép năm ngón tay lại, cầm mặt cắt đoạn thương này, cầm mọi thứ liên quan giữa Chúc Duy Ngã và thanh thương này, đoạn thương trong tay ông ta lần nữa cấu tạo bằng tốc độ kinh người, vân gỗ phân liệt, cành nhánh mọc lan tràn.
Vô số vân gỗ, như tơ như sợi, giống như rắn lại giống như dây leo, mọc ngược về phía Chúc Duy Ngã.
Trong nháy mắt đã bọc hắn ta thành một kén gỗ.
Mặt ngoài sáng bóng trơn trượt, như thiên nhiên tạo ra. Tự nhiên đến mức Chúc Duy Ngã giống như vốn chính là một con tằm, vẫn luôn mua dây buộc mình!
Đây là Thiên Công!
Bên trong kén gỗ là một thế giới không có ánh sáng, không có không khí, không có tiếng động.
Chúc Duy Ngã không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, không thể cảm giác thấy gì cả.
Hắn ta lúc này không tìm được con đường phía trước, cũng không nhìn thấy phương hướng đang dần mờ mịt, vẫn đang tận tình thiêu đốt tất cả.
Hắn ta cơ hồ nghiến nát răng, huyết dịch như triều tín, đâm vào rồi lại đâm vào. Cơ bắp toàn thân đều căng chặt đến cực hạn, giống như một dây cung kéo căng...
Nhưng mà cũng không đủ để tránh thoát.
Một lần tránh thoát Thiên Địa Diễn mà gãy thương kia, đã là vượt quá tiềm năng.
Đối với Chân Nhân đương thời như Thiết Thoái Tư mà nói, hiện tại chẳng qua là nâng cao phần sức mạnh kia.
Nâng cao đến mức cho dù tiểu bằng hữu này có nhảy dựng lên thì cũng chẳng thể với tới...
Sau đó trói chặt.
Cả người Chúc Duy Ngã chợt cứng đờ, ngay cả linh thức cũng bị quy tắc trói chặt.
Năm giác quan đều tĩnh mịch.
Thái dương chân hỏa màu vàng kim đang sôi trào bên ngoài kén gỗ kia, bị dập tắt!
Thiết Thoái Tư không hề tiếc rẻ thể hiện sức mạnh của một vị Chân Nhân đương thời, ông ta tuyệt đối không ngần ngại thể hiện cho người khác biết sự cường đại của Mặc Môn.
Nhưng vào lúc này, một đường đao phong lạnh lẽo, dán ở ngay giữa mi tâm của ông ta.
Dựng thẳng cắt xuống, hầu như muốn xẻ đôi thân thể ông ta từ trên xuống dưới.
Ông ta đương nhiên không thể coi thường một đao như vậy, nhưng mà quả thật có chút kinh ngạc... Vậy mà lại để cho một tu sĩ Thần Lâm đến gần sát như thế!