Chương 2557 Trong động không có trời trăng (2)
Tỷ như thanh danh Dịch Thắng Phong của Nam Đấu Điện lên cao, dưới trục sát lệnh không hạn chế mà phủ Hoài quốc công ban bố, vậy mà không hề trở về Nam Đấu Điện lần nào. Hoàn toàn không dựa vào tông môn, một mình lang thang trong phạm vi toàn bộ nam vực, liên tiếp mấy tháng, không ngày nào không chiến, lại vẫn vui vẻ!
Ngay cả Đấu Chiêu đã từng là vô địch Ngoại Lâu cảnh, giờ đã thành tu sĩ Thần Lâm, đều nói lúc mình còn là Ngoại Lâu, chỉ sợ cũng khó có thể giết chết Dịch Thắng Phong.
Đương nhiên với hiểu biết của Khương Vọng đối với Đấu Chiêu, có thể hắn ta chỉ là thuận miệng nói một câu,"rất khó bắt được tiểu tử kia". Lời này truyền ra, liền thay đổi hương vị. Vị chân truyền Nam Đấu Điện này, nghiễm nhiên có danh tiếng thiên hạ đệ nhất Ngoại Lâu...
Tóm lại chuyện cần xảy ra đều xảy ra.
Thế giới này không có Khương Vọng vẫn phát triển như cũ.
Tỷ như bên trong Lăng Tiêu bí địa...
Khương An An đang ngồi dưới đất, ôm lấy Xuẩn Hội đùa giỡn. Hai tay đè lại hai chân Xuẩn Hôi, học con người khoa tay múa chân đủ loại hành động khác nhau.
Xuẩn Hội cũng không biết tiểu chủ nhân đang đùa cái gì, chỉ nhếch mép cười ngây ngô ở đó.
Diệp Thanh Vũ đi tới, ngồi trước mặt Khương An An.
"Công khóa hôm nay làm xong chưa?" Nàng ta hỏi.
"Dạ rồi!" Khương An An trả lời rất mạnh mẽ.
Cho nên Diệp Thanh Vũ duỗi ngón tay, điểm điểm mi tâm Khương An An, sau đó nói: "Thân thể ngươi đã được điều dưỡng không tồi, hiện tại có thể sử dụng tinh huyết dị thú mà ca ca ngươi mang về rồi..."
Nàng ta mở bàn tay như ngọc ra, trong lòng bàn tay có hai giọt tinh huyết dị thú giống như hổ phách trôi nổi."Một là Họa Đấu, một là Tất Phương, ngươi muốn dùng giọt nào? Chỉ có thể dùng một giọt, nhiều quá ngược lại không tốt"
Khương An An cũng đã biết chuyện này từ trước, cũng không kinh ngạc.
Dù sao trong khoảng thời gian này điều dưỡng thân thể chính là để chờ đến ngày này.
Cô bé vốn đã có quyết định, nhưng lại còn có hơi do dự.
Cắn đầu ngón tay suy nghĩ một chút.
Đột nhiên một cái bóng xám nhảy ra!
Xuẩn Hôi bay vọt lên, nhanh như điện xẹt há miệng đớp viên tinh huyết Họa Đấu, quay đầu muốn chạy trốn. Tia sáng đạo thuật tản mạn khắp nơi, một cái tay nhỏ bé chuẩn xác bắt lấy cổ của nó. Khương An An giận dữ nói, một tay xách cổ, chân quét một cái, quật ngược con chó dữ này trên mặt đất.
Tay nhỏ cạy hàm răng, hung tợn nói: "Phun ra, ngươi phun ra cho ta! Viên này là của Thanh Vũ tỷ tỷ!"
Diệp Thanh Vũ:...
Ngươi lúc nay không phải còn chưa quyết định nên ăn viên nào sao? Sao lúc này lại đột nhiên nói viên này là của ta vậy?
Xuẩn Hội kêu to không ngừng.
Bất luận Khương An An chà đạp thế nào, xoay đi xoay lại, sống chết không há miệng, cũng không cắn Khương An An cái nào.
"Được rồi được rồi" Diệp Thanh Vũ cười kéo An An lại.
"Tinh huyết Họa Đấu bị nó ăn, ngươi cũng chỉ có thể dùng viên tinh huyết Tất Phương này thôi. Ôi, vừa hay có lợi cho việc học tập hỏa hành đạo thuật của ngươi, lại vừa lúc thừa kế một chút tuyệt học của ca ca ngươi"
Khương An An bĩu môi nói: "Ca ca nói, hai ta mỗi người một viên.."
Diệp Thanh Vũ cười nói: "Trên người ta mang Vân Triện, không thể dùng hung huyết này. Vốn nghĩ muốn giữ lại... Quả thật là lãng phí, vừa lúc cho Xuẩn Hội ăn.
Xuẩn Hội đi theo Khương An An nếm của ngon vật lạ, sử dụng không ít thứ tốt có linh khí, đã sớm thay da đổi thịt, không còn là một con chó đất tầm thường nữa... Tư thế bổ nhào về phía trước của nó lúc nãy có chút nhanh như điện xẹt.
Vốn dĩ với thực lực của Diệp Thanh Vũ, nếu có ý muốn cản trở, sao có thể bị nó giành thức ăn thành công? Chỉ là nhớ đến nó là chó mà Khương Vọng ôm tới, còn được An An nuôi lâu như vậy, ngầm đồng ý mà thôi."Thật sao?" Khương An An giương mắt hỏi.
Đón lấy đôi mắt to tròn trong veo của cô bé, Diệp Thanh Vũ cười cực kỳ dịu dàng: "Tỷ tỷ đã lừa ngươi lúc nào chưa?"
Lúc này Khương An An mới ngoan ngoãn ăn tinh huyết Tất Phương vào, được sự giúp đỡ của Diệp Thanh Vũ, củ nhập định vận công, bắt đầu hấp thu sức mạnh Tất Phương.
"Ô ô ô"
Thừa dịp Khương An An đang tu luyện, Xuẩn Hôi lại chạy tới, kêu to chạy quanh Diệp Thanh Vũ. Mắt xoay tròn, cái đuôi vẫy vẫy, giống như đang cầu xin tha thứ.
Diệp Thanh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, bấm tay gõ cái đầu chó của nó một cái: "Ai nói ngươi ngu xuẩn chứ ngươi rất tặc đó!"
Xuẩn Hội cũng không biết nghe có hiểu không, lại cao hứng ngốc nghếch nhảy dựng lên.
Từ lúc Sơn Hải Cảnh lần trước kết thúc, đã qua hơn bảy tháng.
Từ lúc thành Bất Thục bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng đã sắp qua sáu tháng.
Mà kể từ trận Tào Giai chém chết danh tướng Tề Hồng của Thịnh quốc, giúp Mục quốc đoạt được thành Ly Nguyên, thời gian đã qua hơn một năm.
Ngày 19 tháng 8 năm 3919 đạo lịch, Mục quốc lấy lý do phó tướng Mục quốc Mộng Vô Nhai vô lễ với thượng quốc ở Quan Hà Đài, phong Hoàn Nhan Hùng Lược làm soái, dẫn theo kỵ quân Ô Đồ Lỗ, quân tiên phong nhắm thẳng biên thành "Ly Nguyên" của Thịnh quốc.
Tây Thiên sư Dư Tỷ của Cảnh quốc lấy danh nghĩa đến chúc thọ thái hậu Thịnh quốc, đích thân đến Đô thành Thịnh quốc, từ đó vẫn luôn trấn thủ ở đó.
Cảnh quốc không ngừng cung cấp tài nguyên chiến tranh cho Thịnh quốc, lại càng triệu tạp không ít binh mã gấp rút tiếp viện cho Thịnh quốc.
Mục Thịnh ngày ngày không ngừng giao phong, vẫn luôn kéo dài đến hiện tại.
Hai nước bảy ngày một trận chiến, nửa tháng một chinh phạt, phụ cận thành Ly Nguyên, cơ hồ bị đánh thành hồ máu.
Nhưng bất luận thế nào, thanh thiên thần đồ kỳ của Mục quốc vẫn luôn tung bay trên tường thành Ly Nguyên.
Tòa đại thành cực bắc này, sau khi bị Mục quốc chiếm cứ, liền vẫn chưa đổi tay.
Thịnh quốc tuy là nước phụ thuộc đệ nhất đạo, trong hệ thống đạo môn có địa vị hết sức quan trọng, nhưng dù sao vẫn có chênh lệch bản chất với bá chủ quốc.
Cảnh quốc dĩ nhiên là muốn tiêu hao nhuệ khí Mục quốc.
Mục quốc thì như thế nào không phải đang mượn cơ hội mài mòn chuôi cương đạo của đạo môn này chứ? Đánh hơn một năm, Mục quốc càng đánh càng hung hãn, như ác thú từ từ nhe răng nanh. Thần Lang Ung Mã biểu hiện sự uy nghiêm trên thảo nguyên.