Chương 2559 Thổi tắt chân đèn đều là trăng (1)
Trên đời có một tòa thành, tên Ly Nguyên, cự bắc không để vó ngựa qua.
Đương nhiên lời này đã thành quá khứ.
Ngay lúc này.
Vũ Văn Đạc đầu đầy bím tóc nhỏ đang đứng ở đầu tường, nhìn ra xa xa, chỉ thấy màn trời buông xuống, mây trĩu tỏa khắp. Bóng tối lẫn với ánh sáng, như thủy triều bắt đầu khởi động, Càn Khôn Du Long kỳ đại biểu cho Cảnh quốc tung bay trên bầu trời, khiến cho người ta có một loại cảm giác bị đè ép không thở nổi.
Quốc gia mạnh nhất thiên hạ, cổ xưa, thần bí, hùng cứ tại trung vực, mở ra thế chế quốc gia hùng mạnh, đã cưỡi ngựa mà đến!
Nâng kiếm chỉ Bắc Mục.
Vũ Văn Đạc cảm thấy máu của mình đang sôi sục.
Y cảm thấy nóng hầm hập.
Hiện tại nếu dùng một cây đao cắt xuống, y tin rằng máu của mình có thể thiêu chảy tảng đá!
"Duệ Cai, đến lúc chứng minh con cháu thảo nguyên chúng ta rồi!" Y dõng dạc nói.
Thanh Thiên Thần Đồ kỳ tung bay trên trời cao sau lưng, cho y sức mạnh vô cùng.
Đại tế tư thần miện giảng đạo trấn giữ trong thành, khiến cho tín ngưỡng của y kiên cố.
Duệ Cai đứng bên cạnh, đồng đội đông đảo mọc lên như rừng trong tòa đại thành Phong Hỏa, khiến y không sợ hãi, cõi lòng đầy dũng khí!
Đứng bên cạnh y, cùng y nhìn ngắm nơi xa, là một nam tử mang mặt nạ ác quỷ bằng đồng thau.
Nếu như nói cái tên Triệu Nhữ Thành, chợt xuất hiện ở Hoàng Hà Hội, khiến cho thiên hạ biết Tần Hoài Đế ngày xưa vẫn còn có hậu nhân.
Vậy thì trong thời gian cố thủ hơn một năm ở thành Ly Nguyên này, toàn bộ tướng sĩ Mục quốc đóng giữ nơi đây, đều nhớ được vị tướng quân mang mặt nạ quỷ bằng đồng thau này.
Trận chiến nào cũng xông lên đầu, gặp địch tất phá, một màn hắn ta rút ra Thiên Tử Kiếm trong máu và lửa, hầu như đã là một loại biểu hiện của thắng lợi.
Từ chối sự bổ nhiệm của công chúa Mục quốc Hách Liên Vân Vân, từ chối sự đề bạt của chân huyết gia tộc Vũ Văn.
Một mình gia nhập quân đội.
Tham gia cuộc chiến công phạt thành Ly Nguyên.
Từ đó tham dự cuộc chiến vệ thành Ly Nguyên hơn một năm.
Từ một thập phu trưởng, đến hiện tại tự mình dẫn quân, là từng trận chiến giết ra chiến công!
Phá trận mười bảy lần, cắt đứt viện binh ba lần, trảm chín tướng, tự mình chém đầu địch không đếm xuể.
Được xưng là Thanh Quỷ!
Người trên chiến trường nghe thấy cái tên này, ai cũng khiếp sợ.
Khác với Vũ Văn Đạc nhiệt huyết sôi trào, cũng không giống như trong tưởng tượng của rất nhiều tướng sĩ Mục quốc, yêu thích chiến đấu, ham thích giết chóc thành cuồng, Triệu Nhữ Thành lúc này tay đè thành gạch, ánh mắt lạnh giá, lành lùng như thành gạch.
Hắn ta lặng lẽ quan sát đại quân Cảnh quốc vọt tới như thủy triều, trong lòng cũng không có tâm tình khác.
Đối với hắn ta mà nói, tham chiến ở Mục quốc, chỉ là để đạt được lực lượng.
Đạt được lực lượng càng nhiều... Đạt được lực lượng khiến cho mình... không còn tiếc nuối hối hận.
Chẳng có gì khác biệt so với lúc đầu chém giết ở biên hoang.
Hắn ta có cảm thấy đồng cảm với Mục quốc ở một trình độ nhất định, nhưng chỉ có hạn, nhiều nhất là dựa vào sự thân cận với Vũ Văn Đạc và Hách Liên Vân Vân.
Cảm giác của hắn ta đối với Cảnh quốc cũng vô cùng thờ ơ.
Đối với hắn ta mà nói, thắng bại của trận chiến này, không phải là chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, hắn ta muốn có được nhiều chiến công, chiến công khiến cho không ai có thể chất vấn, dùng nó để nhanh chóng đạt được địa vị cao ở Mục quốc.
Hắn ta không bao giờ... muốn bị động chấp nhận tin dữ nữa!
Quân tiên phong Cảnh quốc trước mắt này như thổi quét mà đến, tuyệt đối không thua kém lực lượng vũ trang quả Đại Tần đế quốc.
Là tiên phong bá chủ không thể nghi ngờ.
Nếu có thể so sánh, cũng chỉ có thể là Tần.
Một lúc sau, Triệu Nhữ Thành mới nói: "Cảnh quốc không làm thì thôi, đã làm là như sấm chớp. Quân tiên phong mạnh mẽ, thiên hạ khó có thể sánh bằng"
Trải qua thời gian hơn một năm, chủ lực đóng giữ thành Ly Nguyên là Ô Đồ Lỗ, đội kỵ quân mang cái tên có ý nghĩa là dũng cảm không sợ này, coi như là đội quân tinh nhuệ của Mục quốc, nhưng cũng không phải là loại cường quân thiên hạ tung hành tứ phương, còn lâu mới có thể so sánh với Thiết Phù Đồ.
Chủ lực của Thịnh quốc cũng chính là đội quân tinh nhuệ của Thịnh quốc, cộng thêm một chút quân đội được Tây Thiên sư Dư Tỷ điều từ các nước phụ thuộc tới.
Độ chấn động và cường độ của trận chiến tuyệt đối không thấp, nhưng mà phải ở trọng một trình độ cực hạn nhất định.
Triệu Nhữ Thành và Vũ Văn Đạc có thể như cá gặp nước, nhiều lần đạt được chiến công trong đó.
Nhưng trong trận chiến kế tiếp, vẫn có thể như vậy sao?
Hiện tại, thái độ Thịnh quốc như thế nào, đã không còn... quan trọng nữa.
Hoặc là nói, từ khi binh sĩ Mục quốc phá thành Ly Nguyên, Tây Thiên sư Dư Tỷ đích thân đến Thịnh, mọi chuyện đã không còn nằm trong sự khống chế của Thịnh quốc nữa. Cái gọi là nước phụ thuộc hàng đầu, cuối cùng, cũng không thoát khỏi hai chữ "phụ thuộc" Trong thời gian hơn một năm này, Thịnh quốc đương nhiên không phải không có nỗ lực. Triệu Nhữ Thành là bên đối địch, trước sau chém giết ở tiền tuyến, có thể rõ ràng cảm nhận được sự giãy giụa của cao tầng Thịnh quốc bên trong sự tử vong của từng đám tướng sĩ.
Nhưng bất luận bọn họ giãy giụa thế nào, thì thứ trên chiến trường không chiếm được, trên ngoại giao cũng không thể có được.
Thậm chí sự giãy giụa của Thịnh quốc, sao có thể chỉ mới xảy ra trong hơn một năm trở lại đây chứ? Từ thời điểm sớm hơn, xa xưa hơn, trên dưới Thịnh quốc có nhiều người tài giỏi, thiên kiêu trẻ tuổi như Thịnh Tuyết Hoài, cường giả chân quân xuất thân tông thất như Lý Nguyên Xá... Cho đến hiện tại có gì thay đổi sao? Triệu Nhữ Thành hiểu rất rõ ràng.
Từ đầu đến cuối, diễn biến ván cờ này luôn nằm trong tay đôi bên Cảnh Mục, chưa bao giờ thoát khỏi ý chí của cao tầng Cảnh Mục. Cảnh Mục giao chiến, Thịnh quốc đổ máu, đến tận ngày hôm nay, đại chiến chân chính bùng nổ!
Đây có lẽ là trận chiến có quy mô lớn nhất, có độ chấn động cao nhất trong gần trăm năm trở lại đây! Trận chiến này rất có thể thay đổi bố cục thiên hạ, mà Vũ Văn Đạc, vẫn chỉ đang đắm chìm trong quá khứ, năm đó Mục quốc vững vàng chiếm cứ ưu thế cục bộ. Người như Vũ Văn Đạc, vẫn còn rất nhiều...
Cảnh quốc dùng Thịnh quốc như đao, muốn làm hao mòn nhuệ khí Mục quốc, hoặc là cũng có ý định trừng phạt Thịnh quốc. Mục quốc thì dùng trận chiến hơn một năm này, thức tỉnh huyết tính của người trong thảo nguyên, cũng khơi lên lòng tin với Cảnh, dứt khoát dùng thanh cương đao Thịnh quốc để mài dao.