← Quay lại trang sách

Chương 2566 Nhất kiếm vạn thiên tuyết (3)

Khương Vọng phát hiện mình căn bản không thể hóa giải một kiếm này!

Chỉ nói về phương diện kiếm thuật, hắn đã xung kích tuyệt đỉnh cảnh này. Sau khi phục chế được kỹ xảo kiếm khí thành ti, càng không thể nghi ngờ là đã ở tuyệt đỉnh.

Nhưng hắn không thể dùng kiếm thuật thuần túy để tiếp một kiếm này.

Chân truyền danh môn như Ninh Kiếm Khách, tu tuyệt kiếm thuật, mỗi một môn đều có thể được xem là tuyệt đỉnh kiếm thuật. Mỗi một môn tuyệt kiếm thuật, nàng ta đều luyện đến cảnh giới cuối cùng.

Nhưng Ninh Kiếm Khách cũng không thể cản được một kiếm này.

Bởi vì có một số kiếm thuật ở trong tay người đặc biệt, có thể chọc thủng cực hạn.

Ninh Kiếm Khách tu chính là kiếm của tiền nhân.

Thôi Nhất Canh tu, lại là kiếm của hắn ta, vả lại đã đạt đến cực cảnh.

Thứ gọi là cao hơn một tuyệt đỉnh một chút.

Là phong cảnh mà ở cảnh này không đâu thấy được.

Chỉ có người chân chính quán triệt bản thân, chân chính cảm ngộ cực ý, mới có thể làm đến một bước này.

Một kiếm thuần túy không gì sánh được kia chạm mặt mà đến.

Dùng thị giác cảm thụ, giống như cả thế giới đều đã bị một mảnh bóng tối bao trùm, tầm mắt đã bị một kiếm này chém thành mảnh nhỏ.

Mặc dù trước mắt chẳng nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được một kiếm này.

Sự sắc bén, sự kiên quyết, mũi nhọn của nó.

Không thể nào tránh, cũng không thể ngăn cản.

Cho nên đến ngay trước mắt.

Cho nên kiếm đã tới.

Có ánh sáng Ngũ Phủ thần thông, tỏa sáng trên ngực và bụng.

Có lưu hỏa quấn thân.

Có sương phi đón gió phấp phới.

Có tròng mắt xích kim, kiếm quang chiếu rọi.

Thiên Phủ thể, hiển hóa Kiếm Tiên Nhân.

Bao phủ quanh người Khương Vọng là vô số thế, ý, thuật, đạo, khí... Thống nhất hợp thành cực hạn kiếm ý. Hòa chung một thể, càng đạt đến đỉnh cao.

Thứ gọi là Kiếm Tiên Nhân, thần thông kiếm diễn vạn pháp.

Vốn là thống nhất tất cả cực ý thần thông, vốn có thể phát triển theo sự phát triển thực lực bản thân.

Khương Vọng hôm nay.

Là Khương Vọng ngồi một mình ở sơn mạch Ngột Yểm Đô, dốc lòng ngộ đạo.

Là Khương Vọng đã hấp thụ toàn bộ thu hoạch từ Sơn Hải Cảnh, phủ Hoài quốc công, thành Bất Thục.

Là Khương Vọng dùng thuật phá thuật, phá vỡ phòng ngự mạch nhất của Dịch Đường Nhân Tâm Quán.

Dùng kiếm diễn bản thân, hóa ra một kiếm tuyệt đỉnh khuynh đảo, phong mang vô tận này!

Trụ chống trời đã gãy.

Lúc này thế nào? Đời này như nào?

Trời sập đất sụt, chấm dứt trần gian!

Hắn không thể nào thắng được Nhất Tâm chi kiếm này của Thôi Nhất Canh trên phương diện kiếm thuật.

Nhưng một kiếm thuần tinh chí này của Thôi Nhất Canh, cũng có một cách ứng đối thỏa đáng nhất, chính là bạo phát toàn lực, dùng cực ý đối nhất tâm.

Là dùng sức mạnh phá kỹ xảo, dùng đại chùy nện mũi kiếm!

Cả biển trúc, thúy trúc trước mặt Khương Vọng, toàn bộ đều ngửa ra phía sau. Đâu đâu cũng có kiếm ý kinh khủng, như cuồng phong khiến chúng khom lưng. Gãy chính là thắt lưng Thôi Nhất Canh.

Nhưng lá của bọn chúng, vẫn chỉa thẳng Khương Vọng.

Hướng về kiếm tâm của Thôi Nhất Canh.

Nhất Tâm kiếm và Trường Tương Tư rốt cuộc va chạm!

Thậm chí kiếm khí cũng đã va chạm tạo ra tiếng vang, líu ríu như ngàn vạn chim yếu kêu to... Đúng lúc chém giết kiếm khí ác liệt.

Không.

Hai thanh danh kiếm thiên hạ trên thực tế vẫn chưa va chạm.

Trong khoảng thời gian có lẽ không tới một tí này, Thôi Nhất Canh bỗng nhiên lùi về sau một bước.

Một bước này của hắn ta, lại lui vào "khoảng không"

Hắn ta từ một kiếm khách bộc lộ tài năng, giống như muốn trảm phá mọi thứ, lại lui về một nơi bên ngoài trần thế, cô lập, cơ hồ không tồn tại.

Mà hắn ta lại dùng một động tác cụ thể, nhìn qua còn thấy chậm chạm, Nhất Tâm kiếm vẫn trong vỏ kiếm bằng trúc.

Hắn ta đã thấy được kết quả khi hai kiếm va chạm, cho nên không cần tiếp tục nữa.

Hắn ta chỉ có một kiếm này, cho nên thắng bại đã phân.

Có đôi khi thu kiếm so với rút kiếm lại càng cho thấy dũng khí hơn, cũng càng cho thấy năng lực.

Đối diện với hắn ta. Một kiếm cổ cực ý của Khương Vọng, đẩy nghiêng gió trời, khống chế kiếm ý kinh khủng như thế...

Cuối cùng lại nhẹ nhàng nhảy lên, Mũi kiếm Trường Tương Tư khẽ run, như gợn sóng trên hồ thu, nâng lên một đóa kiếm hoa được bên từ kiếm khí kiếm ý.

Kiếm hoa hơi mờ, phong nhận như sương tuyết.

Từng mảnh từng mảnh cánh hoa tàn lụi.

Mà mọi sự lộng lẫy của kiếm thế, cũng tàn lụi như mây mờ gió nhẹ...

Hắn thu kiếm vào vỏ.

Cũng có cùng nhận thức với Thôi Nhất Canh.

Hai thanh danh kiếm thiên hạ, cũng cùng yên lặng.

Những... cây thúy trúc uốn cong lúc nãy lại đứng thẳng, những... lá trúc bén nhọn kia, đương nhiên cũng thu lại sự sắc bén.

Thế là rì rào, rì rào...

Trúc hải thính triều.

"Ngươi thắng" Thôi Nhất Canh từ trạng thái "khoảng không" thoát ra, bình tĩnh nói: "Cần ta thông qua thư viện chiêu cáo thiên hạ hay không?"

Khương Vọng rất chân thành nói: "Chuyến này ta chỉ đến để luận bàn, không phải vì thanh danh. Thiên hạ sẽ không có ai biết kết quả của trận chiến này"

Thôi Nhất Canh chỉ "à" một tiếng.

Chuyện này thật ra không phải chuyện quan trọng gì.

Vì vậy Khương Vọng chắp tay với hắn ta: "Cáo từ"

Đối với một người như vậy mà nói, không lãng phí thời gian của hắn ta, chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với hắn ta.

Rời khỏi thư viện Cần Khổ, tiếp tục đi về phía đông.

Hai nước Mục Cảnh đã chính thức khai chiến, chiến tuyến hiện tại vẫn được triển khai ở khu vực thành Ly Nguyên.

Nhưng loại cục diện này tất nhiên sẽ không kéo dài quá lâu. Những đội quân mạnh như Cảnh Bát Giáp, Thiết Phù Đồ, Vương Trướng kỵ binh, không thể bị vây khốn trong một tấc vuông. Có thể đoán được chính là... Theo chiến tranh leo thang, cả Trịnh quốc có lẽ đều sẽ biến thành chiến trường của hai đại quốc bá chủ!

Bắc vực và Trung vực, cũng khó tránh việc bị dính vào mà rung chuyển.

Khương Vọng chưa bao giờ đặt chân vào Trung vực, lần này lại tự mình đi đến.

Khác với không khí mưa gió bão bùng trong tưởng tượng, cảnh vật dọc đường lại vô cùng yên bình. Mọi người, mọi vật ở đây giống như căn bản không biết đang xảy ra đại chiến, đang có hai đại quốc bá chủ va chạm giống như mây mờ che lấp chân trời.

Có lẽ, do nơi Khương Vọng đến còn cách Trịnh quốc rất xa, hoặc có lẽ là bởi vì những người nơi này ở Trung vực trong thời gian dài nên có tự tin.

Dù sao từ khi đạo lịch bắt đầu cho tới hôm nay, Cảnh quốc vẫn luôn chiếm cứ trung tâm hiện thế.

Đương nhiên, đối với Cảnh quốc, hiện tại Khương Vọng không có quá nhiều suy nghĩ.

Nếu như ước chiến thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh của Cảnh quốc... Cũng không biết Trần Toán đã thành tựu Thần Lâm hay chưa, có lẽ cho dù chưa thì Trần Toán này có thể cũng không rảnh quan tâm đến hắn.

Lúc đầu ở Tinh Nguyệt Nguyên mượn ánh sao mà Quan Diễn đại sư ban tặng, một kiếm áp chế đối phương, Khương Vọng không thể thoải mái yên tâm, chắc hẳn Trần Toán cũng sẽ không hoàn toàn chịu phục. Nhưng giữa vinh nhục cá nhân và việc quan trọng như đại chiến Cảnh Mục, Trần Toán có thể lựa chọn như thế nào, không cần nói cũng hiểu.

Về phần đám người còn lại... Không chiến cũng được.