Chương 2575 Lôi Âm (1)
Khương Vọng chắp tay nói với Tịnh Lễ: "Vậy thì làm phiền tiểu thánh tăng rồi.
Tịnh Lễ dù sao cũng là một đồ đệ ngoan, được Khương Vọng nhờ vã, vẫn đưa mắt trông mong nhìn Khổ Giác.
Khổ Giác không nhịn được phất tay một cái: "Đi đi đi"
"Nhìn ta là được rồi!" Tịnh Lễ cười đến lộ ra một hàng răng trắng, trắng y như tuyết.
Lủi thân bước nhanh, bước chân vội vàng tiến vào Hàng Long viện từ cửa hông.
Bên ngoài cánh cửa lớn Đồng Đinh, liền chỉ còn lại hai người.
Đúng là một cơ hội phát triển tình cảm.
"Hắc. Khổ Giác bỗng nhiên nhích người tới, dùng bả vai đụng vào bả vai Khương Vọng.
Ngay cả Khương Vọng thân dưới ổn trọng mà cũng suýt nữa bị đụng cho lảo đảo.
"Không phải sư phụ khoác lác với ngươi" Lão đã khoác lác: "Nếu không phải năm đó sư tổ lập ra quy củ, bất luận kẻ nào cũng không được gây chuyện trong Hàng Long viện, thì sư phụ đã sớm đánh đi vào, còn đến phiên lão tiểu tử kia ở chỗ này sĩ diện sao? Ngươi cũng đã biết sư phụ ngươi có địa vị gì ở Huyền Không Tự mà, phải không?"
Lão thao thao bất tuyệt: "Ta cũng vì thấy Khổ Mệnh sư huynh tuổi lớn, mệnh lại khổ, mới để cho huynh ấy làm một lúc, để huynh ấy làm trước mấy năm. Ở quốc gia này, có cái thái thượng hoàng gì gì đúng không? Sư phụ ngươi chính là Thái thượng phương trượng! Hiện tại ngươi quy y nhập môn, vi sư vẫn có thể an bài cho ngươi chen ngang một chút, sau ta chính là ngươi, như thế nào?"
Giọng Khương Vọng buồn bực nói: "Lúc đầu, khi ta vừa đến Huyền Không Tự, cố ý ở dưới núi tìm mấy tín đồ hỏi hành tung của ngài, muốn hỏi xem ngài có ở trong tự hay không... Hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói không biết Khổ Giác đại sư là ai"
Chuyện này thực rõ ràng có chút bẽ mặt. Nhưng Khổ Giác là người bực nào? Một chút tâm trạng lúng túng cũng không có.
"Mắt phàm sao thấy Chân Phật được!" Ngữ khí lão có chút cảm khái: "Sư phụ ngươi biết điều á! Thành kính lễ phật, được gọi là cáo thủ cùng kinh. Ngươi hiểu không? Chính là... Những thứ kinh phật đạo lý kia, ngay cả tay của ta cũng biết, sư phụ ngươi còn có cái gì không hiểu? Sư phụ ngươi không màng danh lợi, không giống mấy sư thúc sư bá của ngươi mua danh chuộc lợi, chiếm cứ chút ít chức vụ liền không buông tay. Những... phàm phu tục tử dưới chân núi kia, chỉ biết tên của bọn họ, lại không biến đến Chân Phật ở trong núi, Chân Phật ở trên đường, Chân Phật..."
Lão tự chỉ vào chính mình vẽ một vòng tròn: "Lớn lên như vậy"
Khương Vọng nhếch môi, chỉ cười mỉm, không nói lời nào.
Khổ Giác còn muốn rèn sắt khi còn nóng.
Đại môn Hàng Long viện đột nhiên mở rộng!
Một giọng nói cực lớn trước tiên vang lên: "Là đồ đệ của ngươi muốn luyện tập với đồ đệ của ta một chút sao?"
Sau đó mới là thân hình khô cứng nhỏ gầy giống như hấp hối nhưng tiếng hô quát lại như sấm sét của Khổ Bệnh, từ trong viện xuất hiện.
Một thánh địa Phật Môn thật tốt, thiên hạ đại tông, Chân Nhân ở ngoài lại giống như vô lại, Chân Nhân ở trong lại giống như sơn phủ.
Đi theo phía sau Khổ Bệnh là hòa thượng Tịnh Lễ thanh tú sạch sẽ, bên cạnh hòa thượng Tịnh Lễ là một cái đầu trọc, có lẽ là đệ nhất Ngoại Lâu cảnh của Huyền Không Tự hiện tại, pháp danh Tịnh Hải hòa thường rồi.
Sư phụ y gầy như da bọc xương, y lại là một người cực kỳ mập mạp. Bề ngang chắc phải gấp ba lần Tịnh Lễ, trên mặt chồng chồng thịt mỡ, so với Trọng Huyền Béo còn béo hơn mấy phần."Chính là đồ đệ của ta!" Khổ Giác hai tay chống nạnh, đắc ý dào dạt: "Như thế nào?"
Khổ Bệnh mở to hai mắt nhìn lão một lúc: "Ngươi là người nào hả? Huyền Không Tự chúng ta có nhân vật như này sao? Vị thủ tọa Hàng Long viện này, bất kể nói gì, cũng giống như sấm nổ vậy, nổ đến mức khiến lòng người run sợ."Sư thúc. Tịnh Lễ ở phía sau oa oa kêu một tiếng.
Khổ Bệnh lại hừ một tiếng, nhưng quả thật liền bỏ qua gốc rạ này, xoay người đi vào trong: "Muốn đánh liền chính chính quy quy mà đánh, cũng tránh cho những người khác không biết trời cao đất rộng, tránh cho những người khác đã quên đi ngọn nguồn gốc rễ!"
Lão ta thét một tiếng ra lệnh: "Mở Hàng Long đài!"
Một tiếng như thiên lôi kia, khiến cho người ta ong tai nhức óc. Nếu như là người có lòng âm tà, khó tránh khỏi hồn lìa khỏi xác.
Khổ Giác chẳng hề để ý móc móc lỗ tai, nghênh ngang đi vào trong, vẫn không quên chào hỏi Khương Vọng:
"Đồ như ngoan mau đuổi theo! Sư phụ nói cho ngươi biết một chút. Chỉ là một cái thủ tọa Hàng Long viện, dám không cho sư phụ ngươi mặt mũi sao? Hàng Long đài đều mở ra cho ngươi! Ngươi cũng đã biết đây là quy cách gì chưa?"
Lão đến gần bên tai Khương Vọng, dùng tay che miệng nói: "Lần trước mở ra là vì đám lừa ngốc của Tu Di Sơn kia. Như thế nào, biết địa vị của sư phụ ngươi chưa?"
Khương Vọng nháy nháy mắt, chỉ cảm thấy mặt mũi lão tăng mặt vàng này đúng là không hề bình thường.
Thủ tọa Hàng Long viện đi ra ra oai phủ đầu, thế nhưng thuận miệng liền biến thành bậc thềm cho lão.
Cho dù là Trọng Huyền Béo, hay là Hứa trán cao, cho dù da mặt dày, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẫn phải học tập lão một chút!
Đoàn người rẽ đông rẽ tây bên trong Hàng Long viện lớn như vậy, tăng lữ dọc đường đều chăm chú hành lễ, đủ loại ánh mắt tò mò nhìn về phía Khương Vọng.
Khổ Bệnh mở miệng, người bình thường muốn không nghe được cũng khó. Bọn họ đương nhiên cũng biết người nọ là tới khiêu chiến Tịnh Hải hòa thượng, chỉ là không có ai đi đến đáp lời.
Không lâu lắm, mọi người liền đến trước một bức tượng phật cực lớn.
Nó cao đến mức, những phần từ cổ trở lên đều được bao phủ trong mây mù. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt tượng phật những lúc mây tản bay qua mà thôi.
Nó ngồi khoanh chân, đài sen giống như một tòa núi cao.
Một phật chưởng dựng thẳng trước ngực, phật chưởng còn lại xòe ngang, chính là Hàng Long đài! Trên phật chưởng, ngón tay cái, ngón giữa, ngón áp út, đầu ngón tay đều giơ lên gấp khúc, chính là rào chắn tường cao của Hàng Long đài. Chỉ có ngón trỏ duỗi thẳng, liền tạo thành lối đi tiến vào tòa Hàng Long đài này. Đoàn người phi thân bay lên, mịt mù như mây khói.
Đối với thân thể người mà nói, lối đi bằng ngón tay này cũng vô cùng rộng rãi, ước chừng có thể đi được ba chiếc xe ngựa.
Người đi trên thông đạo này, không khỏi nhìn về phật mà thán, cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Cho đến khi đi vào trong, liền thấy phật chưởng này rộng như quảng trường, trong lòng phật chưởng, cũng có một tòa đài cao.
Dưới đài đồng loạt ngồi rất nhiều hòa thượng đầu trọc, cùng ngồi chung một chỗ, một cái so với một cái sáng rực rỡ.
Mà phía sau quảng trường phật chưởng, chính là cánh tay cự phật, kéo dài đến hết tầm mắt, nối liền với phật thể vĩ đại.
Khổ Bệnh cũng không nói lời thừa gì, nhếch nhếch cằm liền nói: "Lên đi"