← Quay lại trang sách

Chương 2580 Tâm này như thế nào (1)

Ánh mắt của Thủ tọa Hàng Long viện Khổ Bệnh đầy phức tạp.

Chiêu đầu tiên trong trận chiến này, chính là dùng Lôi Âm mà lão ta vô ý tản ra.

Nói cách khác, thân truyền đệ tử của lão ta, từ đầu đến cuối bị đánh đến mức không thể ra tay, lão ta cũng có cống hiến... Điều này làm cho tâm trạng của lão ta khó có thể không phức tạp.

Thực lực của Tịnh Hải thực ra tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Khương Vọng, thậm chí bởi vì nắm chắc đạo lực, hẳn là còn chiếm được ưu thế.

Nhưng lý giải đối với chiến đấu của song phương căn bản không ở trên phương diện này.

Với cảnh giới của Khổ Bệnh cũng không tự lừa gạt mình. Từ biểu hiện của trận chiến này đến xem, cho dù không có đạo Lôi Âm kia, kết quả trận chiến đại khái cũng sẽ không thay đổi, nhiều nhất là giúp Tịnh Hải ra thêm mấy chiêu mà thôi...

Nhưng lão ta cũng không nhịn được nghĩ rằng, ra thêm mấy chiêu cũng tốt mà.

Tránh cho lão đồ vật nào đó đắc ý như vậy!

Đứng bên cạnh Khổ Bệnh, lão tăng Khổ Giác cười đến mức nét mặt già nua nhăn thành một nắm, quả thật giống như một đóa lão hoa sơn trà nở rộ.

Bọn họ đều không có ai chú ý đến Tịnh Hải.

Tình hình hiện tại của Tịnh Hải, phải cần đợi Bất Diệt Hàng Long kim thân tự mình chữa trị.

Y đương nhiên cũng chưa chết, cũng không chịu vết thương gì không thể nghịch chuyển.

Khương Vọng sau khi đánh bại Bất Diệt Hàng Long kim thân của y, cũng đã kịp thời thu kiếm. Lúc này thất khiếu đổ máu nhìn như kinh khủng, cũng chỉ là hôn mê mà thôi. Đương nhiên, điều dưỡng mấy tháng là không thể thiếu được.

Khương Vọng đứng ở trên đài, xoay người một cái, liền nghênh đón ánh mắt sáng quắc của Tịnh Lễ hòa thượng. Không nhịn được nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"Tịnh Lễ hòa thượng ngửa đầu, mặt lộ vẻ sùng bái: "Sư đệ, ngươi thật lợi hại!"

Một tu sĩ Thần Lâm cảnh, biểu hiện sùng bái với một tu sĩ Ngoại Lâu cảnh, nói như thế nào cũng giống như đang châm chọc.

Nhưng đối với Tịnh Lễ, nhất định là xuất phát từ bản tâm, lộ ra chân tình.

Hắn ta đương nhiên rất mạnh, dù Tịnh Hải có Bất Diệt Hàng Long kim thân, thì hắn ta cũng có thể đuổi đánh bất cứ lúc nào. Dù không nhìn trúng sư phụ hắn ta thế nào, thì cũng không thể nào phủ nhận thiên phú của hắn ta. Cái gì mà Lưu Ly phật tử, cái gì mà tiểu thánh tăng... Nhưng tiểu sư đệ của hắn ta đúng là rất lợi hại!

Khương Vọng cười, chuyển tầm mắt, nhìn về phía lão tăng mặt vàng.

Hắn đã gặp lão tăng này rất nhiều lần.

Mỗi lần nhìn thấy, đều là dáng vẻ phong trần mệt mỏi, không có chút phong tư của chân nhân đương thời nào.

Hắn đã từng bị lão hòa thượng này mắng, đã từng bị lão hòa thượng này đánh, cũng đã từng được lão hòa thượng này liều mình cứu giúp.

Trong lòng hắn tất nhiên có tình cảm phức tạp khó tả.

Lúc trước ở Đông Vương Cốc, Trọng Huyền Thắng truyền tin tới, hành trình một chuyến vấn kiếm này cũng đã viên mãn, hắn không có ý định đi tiếp nữa.

Sở dĩ trận chiến cuối cùng chọn Huyền Không Tự.

Chỉ là bởi vì..

Ở ngoài Tề quốc, trận chiến cuối cùng nghiệm chứng toàn bộ tu hành ở Ngoại Lâu cảnh của hắn.

Hắn... Hy vọng để Khổ Giác chứng kiến.

Khổ Giác vốn đã cười đến mức giống như một đóa hoa lão sơn tra, cười đến mức tự đắc tự mãn, đắc ý dạt dào... Vốn dĩ bất luận Khương Vọng có lạnh nhạt thế nào, kháng cự thế nào, phủi sạch quan hệ thế nào, lão cũng có thể ưỡn ngực nghiêm mặt nói, đây là đồ nhi ngoan của ta! Đây chính là tuyệt thế thiên tài mà ta dạy dỗ nên! Lão có thể chân trước vừa tuyên bố với khắp thiên hạ rời khỏi sơn môn, chân sau lại ba chân bốn cẳng quay lại. Lão có thể tuyên bố với tất cả mọi người, mình là hạ nhiệm phương trượng của Huyền Không Tự, cho dù trên người lão ngay cả một nửa chức vụ ở Huyền Không Tự cũng không có.

Lão không hề xấu hổ.

Da mặt là cái gì, lão chưa bao giờ biết.

Nhưng giây phút này, đón lấy ánh mắt như thế của Khương Vọng.

Lão vậy mà lại bỗng nhiên có chút nhăn nhó.

"Nhìn Phật gia như vậy để làm gì?" Lão lộ vẻ mặt xấu xa hỏi.

Khương Vọng lẳng lặng nhìn chăm chú lão tăng này một hồi.

Sau đó ở ngay trên đài, khom người bái lão một cái thật sâu.

"Đa tạ"

Hắn nói như thế: "Bất kể trước đó vì sao ngài tìm tới ta, lại bởi vì sao mà móc tim móc phổi đối xử tốt với ta."Ân tình nhiều lần cứu mạng của ngài, Khương Vọng khắc sâu trong lòng"

"Mặc dù vai gánh vạn quân, không thể vào phật môn. Thân này cô độc, không thể hành sư lễ. Nhưng trong lòng đã có sư nghị.

"Song thân của Khương Vọng đã qua đời, không còn trưởng bối nào cả. Mặc dù thường cùng ngài cười đùa, nhưng trong lòng đã sớm coi ngài như chí thân"

"Một đường đông tiến này, liền dừng ở đây. Tu hành của ta, tâm ý của ta, dùng trận chiến này, xin ngài chứng kiến!"

Những nếp nhăn trên mặt Khổ Giác lão tăng, lúc thì giãn ra, lúc thì cau lại, không rõ là cười hay khóc.

"Mẹ nó a" Cuối cùng lão mở miệng: "Trái bí đao rùa đen chó con chết tiệt này, ngươi khiến cho ta cảm động quá đi."

Vừa nói lão vừa vén tay áo, móc từ trong người ra một quyển sách ố vàng rách nát: "Ngươi nói tình chân ý thiết như vậy, Phật gia ta không dạy ngươi điều gì, rất khó chịu đó.

Khương Vọng đột nhiên tỉnh táo lại, không kịp cảm nhận... những thứ cảm động kia: "Á, không cần, không cần, đây..."

Đây không phải là định ra quan hệ thầy trò sao?!

Nhưng Khổ Giác chỉ bước một bước đã kề sát mặt hắn, cũng mặc kệ hắn nói điều gì, chỉ nhét cuốn sách ố vàng kia vào trong ngực hắn, giơ chân lên đá một đá!

Chờ đến khi Khương Vọng kịp phản ứng, người đã ở ngoài sơn môn Huyền Không Tự rồi.

Đúng là như một giấc mộng!

Lúc đó, dưới chân núi tín đồ đông như kiến, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chuông vang. Mấy đóa nhàn vẫn nơi chân trời, hoảng hốt biến ảo những khuôn mặt quái dị.

Như Ý Tiên Y nhẹ nhàng rung lên, tản đi vết giày trên mông, Khương Vọng lôi cuốn sách ố vàng rách nát trong ngực kia ra, nhất thời không nói gì.

Một tay hắn nhét cuốn sách ố vàng cũ nát này vào lại trước ngực, chân đạp Thanh Vân đi xa.

Chỉ trong giây lát đã rời xa Huyền Không Tự, theo đường nhỏ đi về Tề quốc.

1456 chữ