Chương 2591 Lòng vua khó dò (2)
Hắn cũng không nói thắng bại ra sao, thắng bại tất nhiên không phải là chuyện cần phải nói.
Thái Dần ở Quan Hà Đài bị Trọng Huyền Tuân đánh cho không có chút cơ hội trở tay, Thái Dần hiện tại dĩ nhiên mạnh hơn Thái Dần ngày đó nhiều, gì mà Ngũ Long Phong Thiên Thuật, gì mà Thần Ngục Lục Đạo Trận, đều là tu luyện sau này, bị nhục sau đó mạnh lên, năng lực được nâng cao một bước.
Nhưng Trọng Huyền Tuân hiện tại, cũng không phải Trọng Huyền Tuân ngày đó có thể sánh bằng. Lừng lẫy Mê Giới, đã có tư thái vô địch Ngoại Lâu. Loại vô địch này, không phải là vô địch trong đám thiên kiêu trẻ tuổi trên Quan Hà Đài, mà là bao gồm tất cả những tu sĩ Ngoại Lâu không thể chọc thủng Thần Lâm kia. Khương Vọng nếu như ngay cả Thái Dần cũng không đánh lại, thì hiện tại chẳng có khả năng gì để tranh với Trọng Huyền Tuân. Cho nên Trọng Huyền Thắng cũng chỉ hỏi: "Thắng có khó không?"
Khương Vọng rất cầu thị nói: "Cũng không tính là dễ, còn để cho bọn hắn đâm sau lưng!" "Vậy thì..."
Trọng Huyền Thắng cũng không cảm thấy thất vọng với câu trả lời này.
Từ lúc mới bắt đầu, hắn ta và Khương Vọng là người truy đuổi.
Hắn ta từ một kẻ chỉ được dùng để uy hiếp cảnh cáo Trọng Huyền Tuân, nhanh chóng trưởng thành trở thành người thừa kế gia tộc có địa vị ngang nhau với Trọng Huyền Tuân.
Mà lúc Khương Vọng mới tới Tề địa, ngay cả thiên địa môn còn chưa mở. Sau đó lại cùng cảnh đàn áp Vương Di Ngô.
Khương Vọng đã trưởng thành rất nhanh rồi, quả thực không nên cho hắn thêm quá nhiều áp lực.
Chỉ là, dưới tính huống Khương Vọng không thể kịp truy cản Trọng Huyền Tuân. Trong cuộc chiến phạt Hạ sắp tới, hắn ta liền không thể không suy nghĩ nhiều hơn một chút...
Quen biết Trọng Huyền Thắng lâu như vậy, Khương Vọng tất nhiên có thể biết lúc này Trọng Huyền Thắng đang nghĩ gì.
Thậm chí mập mạp này nhắc tới Thái Dần, cũng chỉ là để phán đoán thực lực hiện giờ của hắn mà thôi, đồng thời lại không muốn dùng Trọng Huyền Tuân gây áp lực cho hắn.
Suy nghĩ một chút, Khương Vọng bình tình nói: "Nếu là ở Hoàng Hà Chi Hội, ta chống lại Thái Dần, thắng bại khó liệu. Lúc ở Sơn Hải Cảnh, nếu như không phải Thái Dần đánh lén, nếu như không có Hạng Bắc, ta và hắn ta giao đấu, ta có thể giết hắn ta mà không chút thương tổn. Nếu là hiện tại... hắn ta và Hạng Bắc liên thủ, cũng chẳng thể gây thương tổn cho ta chút nào"
Hắn không nói lời lẽ hùng hồn gì, chỉ là bình tĩnh liệt kê từng mốc sự đối lập thực lực giữa Thái Dần và hắn. Hoàng Hà Chi Hội, Sơn Hải Cảnh, hiện tại.
Nhưng mà loại so sánh đối lập trực quan này, lại phác họa rõ ràng quỹ tích trưởng thành của hắn.
Dùng một nhân vật thiên tài luôn luôn có tiên bộ nhanh chóng của Hạ quốc như Thái Dần làm so sánh, có thể thấy tốc độ phát triển của hắn kinh người thế nào!
Khương Vọng cũng không nói hắn hiện tại so với Trọng Huyền Tuân thì thế nào, nhưng sự tự tin của hắn, đã không chỉ dừng ở lời nói. Nó cũng đã được nghiệm chứng trên đường hắn trở về rồi.
Trọng Huyền Thắng đương nhiên cũng nghe hiểu rồi.
Cho nên chỉ là trên khuôn mặt đầy thịt béo của hắn ta xuất hiện nụ cười tươi, rồi nói với Trọng Huyền Trử Lương: "Hạ quốc không có chân nhân đương thời nào đáng để ngài lưu ý đến sao?"
Khi thái giám truyền chỉ Khâu Cát đi vào Khương phủ ở phường Diêu Quang, trời còn chưa sáng.
Khương Vọng quả thật không ngờ đến.
Trong thời khắc mấu chốt chuẩn bị phạt Hạ, Tề thiên tử đang dùng thiên hạ để đánh cờ, vậy mà có thể triệu kiến một người trẻ tuổi trên người không có thực quyền gì như hắn.
Hơn nữa hắn mới trở về Lâm Truy có hai ngày, Tề thiên tử liền dành ra thời gian.
Thậm chí... Có chút ý sốt ruột.
Một vị đế quân đang đứng ở vị trí cao nhất bá chủ quốc.
Dùng sơn hà làm bàn cờ, các nước làm trận địa, bàn cờ ngang dọc, kiếm chỉ thiên hạ!
Quân cờ mà Tề thiên tử sử dụng lúc này, hoặc là triều nghị đại phu Chính Sự Đường, hoặc là thống soái Cửu Tốt Chiến Sự Đường, mỗi một hành động đều là giông bão hiện thời, thay đổi sơn hà nhân gian... So với Khương Vọng hắn, là một người không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với toàn cục.
Vậy thì lúc này tại sao lại triệu kiến hắn?
Nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra lý do.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn tán gẫu thôi sao?
Khương Vọng không hiểu gì thấp thỏm nhìn về phía Khâu Cát.
Vị thái giám chấp bút này từ trước đến giờ luôn thân thiện với hắn, lần này lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
Chuyện này càng khiến trong lòng Khương Vọng thấp thỏm.
Nhưng thiên tử triệu kiến, cũng không cho hắn có cơ hội bình phục tâm tình.
Đừng nói đến chuyện dâng hương tắm gội gì đó, ngay cả một câu đều nói chưa rõ, Khâu Cát liền mời lên đường. Ngồi trong một cái kiệu lớn mà Khâu Cát đem đến, ngăn cách ánh mắt như có điều suy nghĩ của Trọng Huyền Thắng, Khương Thanh Dương đáy lòng đầy mờ mịt.
Đi về hướng thâm cung.
Khâu Cát đi bộ trước kiệu, không chút tiếng động.
Có Khâu Cát đi trước dẫn đường, đương nhiên không gặp trở ngại, cỗ kiệu dừng phía trước Đông Hoa các, vừa mới hạ xuống.
Vị thái giám chấp bút này dừng bước, đứng trước kiệu, giọng bình tĩnh nói: "Khương tước gia, đến" Khương Vọng tỉnh hồn lại từ trong suy ngẫm Quan Tự Tại Nhĩ, khom lưng ra khỏi kiệu lớn.
Theo bản năng liếc Khâu Cát một cái, trên mặt Khâu Cát vẫn không có biểu cảm gì.
Giống như toàn bộ giao lưu giữa đôi bên trước đó đều không hề tồn tại, giống như là hai người xa lạ.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ, có lẽ Khâu Cát không tỏ vẻ gì, cũng chính là đang biểu đạt sự an toàn.
Bất kể nói thế nào, thiên tử dùng Khâu Cát có quen biết với hắn để truyền lệnh, chắc hẳn cũng là một loại thể hiện thái độ thân thiện, không đến nỗi muốn hắn lo lắng hãi hùng mới phải...
Cho nên chấm dứt việc suy nghĩ lung tung, theo sau Khâu Cát, không nhanh không chậm đi vào trong các.
Lần trước đến Đông Hoa các, vẫn là cùng đi với Trọng Huyền Thắng. Lúc đó Trọng Huyền Thắng nói "thân thể lõa lồ", khiến thiên tử tặng cho hắn một món tử y.
Một lần đó quả thật là thời điểm khiến hắn chân chính ý thức được sự uy quyền của Tề thiên tử...