← Quay lại trang sách

Chương 2601 Ngoài Ta Ra Còn Ai? (1)

Tào Giai là một người rất không muốn lãng phí thời gian, thậm chí trong một đại sự như việc phạt Hạ, hắn ta cũng rất kiệm lời. Nhưng hắn ta lại sẵn sàng đợi Vương Di Ngô từ từ đẩy Trần Trạch Thanh qua.

Bởi vì hắn ta hiểu rõ Trần Trạch Thanh hơn so với rất nhiều người khác. Bởi vì không một ai hiểu rõ Trần Trạch Thanh lại không dành cho hắn ta một sự tôn trọng. Tào Giai gật đầu, lại đưa mắt nhìn về phía đại quân đông đảo, nói: "Lệnh thứ hai, Điền An Bình được phong làm Tả nguyên soái của 30 vạn quận binh! Phụ trách mười vạn quân, thuộc quyền quản lý của quận binh nguyên soái Trần Phù, phụ tá Điền An Thái trấn thủ quận Nhật Chiếu!"

Một viên đá khuấy động ngàn sóng Ngày nay, Dương địa đại trị, không một người Dương nào tưởng niệm tới Dương Đế. Dương địa tam quận trấn vô sử, sớm đã được thuận lý thành chương chuyển thành thủ quân. Nhưng chắc chắn không phải Điền An Thái là người đã khơi dậy cảm xúc mãnh liệt của mọi người.

Nói thẳng ra, một người không công không cán gì giống như Điền An Thái, tài năng chỉ là một con cháu thế gia không tệ, dù sống hay chết cũng sẽ không thu hút được quá nhiều sự chú ý của mọi người.

Còn về phần Điền An Bình, chỉ cái tên của y thôi cũng đủ khiến người ta chú ý, đủ khiến người ta cảnh giác!

Vì thế ngay tại thời điểm Tào Giai nói ra lệnh bổ nhiệm này, mọi người mới chợt nhận ra một sự thật rằng – Bản án 10 năm của Điền An Bình... đã âm thầm mãn hạn rồi. Nhiều người không muốn nhắc đến cái tên này, và nhiều người nghĩ rằng họ đã quên cái tên này. Nhưng khi cái tên này vang lên bên tai, khi con người tóc dài buông xõa, chỉ mặc một chiếc đơn y, hờ hững từ xa đi tới...

Ai mà quên được!?

Điền An Bình hôm nay đi một đôi ủng da lộn rất đẹp, mái tóc dài hình như cũng đã được tỉa tót lại một chút, chắc là có người trong nhà Điền gia bảo Điền An Bình phải chú ý đến vẻ ngoài của mình.

Nhưng đôi xiềng xích tà ác vẫn đeo trên tay, xiềng xích dài không kéo lê trên sàn nhà mà treo trên người.

Hình như Điền An Bình thực sự quan tâm đến cảm nhận của người khác, mà có vẻ cũng hoàn toàn chẳng để ý chút nào.

Giữa đám người ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề và ngay ngắn, cách thể hiện như vậy có vẻ quá đột ngột và lạc lõng. Mọi người sợ hãi y, nghi ngờ y và bài xích y gần như theo bản năng... nhưng lại không thể không để ý đến y.

"Đại soái!" Lúc này, một thanh âm từ trong quân ngũ vang lên.

Yến Phủ Yến công tử, đứng trong đội hình của Truy Phong Quân, hôm nay cũng mặc áo giáp sang trọng che kín.

Trận văn đều tự nhiên tựa như đường vẫn của giáp diệp thiên nhiên, vì thế khi nhìn thoáng qua, thì ngoài thấy đẹp thì không nhìn ra được cái gì.

Y bước lên trước và hành lễ với Tào Giai ở trên Tướng Đài: "Ta không bao giờ nghi ngờ tầm nhìn của đại soái, và cũng không nghi ngờ gì về việc bổ nhiệm của đại soái. Chỉ là hôm nay là dịp gì, phạt Hạ là một chuyện đại sự lớn đến mức nào? Kiểu tư thái như Điền An Bình này mà vào trong quân, một người trông giống như tù nhân này, thực sự có thể đại diện cho sự uy nghiêm của quân đội Đại Tề ta hay sao?!"

Đây không chỉ là câu hỏi của một mình Yến Phủ.

Người tâm có bất mãn, làm sao chỉ có một mình Yến Phủ?

Đây là thời đại của ai?

Kế Chiêu Nam chưa đầy ba mươi, Điền An Bình đã ngoài ba mươi, và Trần Trạch Thanh thì ngoài bốn mươi.

Trong phạm vi toàn bộ Tề quốc, trong mười năm trở lại đây, chắc chắn có thể nói là thời đại của những người như Trần Trạch Thanh, Kế Chiêu Nam, Điền An Bình và Liễu Thần Thông.

Nhưng mười năm nữa, ai sẽ nhường bước cho ai đây?

Người tài xuất hiện từ đời này sang đời khác, Trần Trạch Thanh, vị quân thần thân truyền đệ nhất quân lược của Cửu Tốt thì thôi đi, nhưng mà Điền An Bình là một tên mất trí, là một tên bị phá nát kim khu ngọc tủy, bị khóa trong vòng mười năm mà!

Tại sao y có thể dẫn đầu thập vạn quân?

Nhưng Khương Vọng đứng trong hàng ngũ quân đội, chỉ thầm nghĩ–– Bởi vì câu nói này, cẩu đại hộ phải dỗ Ôn cô nương đến bao giờ?

Với tính cách của Yến Phủ, cho dù y có bất mãn với Điền An Bình đến đâu, y cũng sẽ không bao giờ là người tiên phong vào lúc này, đứng ra lấy cái lý do này... Khó có thể nói rằng không có nguyên nhân của Liễu gia trong đó.

Rốt cuộc, một khi ngồi lên vị trí quận binh Tả Lộ nguyên soái này, thì sau khi phạt Hạ thành công, thì không thể ngăn cản Điền An Bình nữa rồi.

Điền An Bình càng đi lên cao, thì Phù Phong Liễu thị lại càng ngày càng chìm xuống.

Mà lúc này nhìn xung quanh, không có người sẽ thay Phù Phong Liễu gia lên tiếng, cũng không có người sẽ đứng ở phía đối diện của Điền An Bình...

Tào Giai trên Điểm Tướng Đài không nói lời nào.

Tiền tướng Yến Bình, cũng nắm mắt dưỡng thần y như cũ trên Điểm Tướng Đài.

Mà Điền An Bình chỉ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Yến Phủ. Ánh mắt của y vô cùng bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh đó, là sự điên cuồng có thể tùy tiện xông ra rồi làm tan nát trái tim người khác! Vào lúc này, Điền An Thái, người đang đi phía sau Điền An Bình, nói: "Quân uy nằm ở lực chứ không nằm ở lễ.

Chẳng lẽ Yến Phủ ngươi lại là một người bảo thủ đến thế "

Điền An Bình không quay đầu lại, dựng thẳng tay trái ra phía sau lưng, dừng lời phát ngôn của Điền An Thái lại.

Ca ca ruột của y, cứ thế ngậm miệng lại.

Mà y thì nhìn Yến Phủ, và rút tay lại. y Hai tay y vẫn để trước mặt, và một sợi xích dài rủ xuống giữa hai chiếc vòng khóa cổ tay y. Tựa như một hẻm núi sâu, như một khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua.

"Tại sao ta lại có tư thái này?"

Y hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ có chút tò mò, lại cũng có chút như là cười nhạo.

Đột nhiên giơ tay lên!

Xiềng xích lách cách kêu vang!

Một số tướng lĩnh xung quanh theo bản năng tập trung đạo nguyên, tiến lên phía trước, sợ rằng y sẽ đột nhiên nổi điên động thủ trước mặt vạn quân.

Nhưng y chỉ nhấc cặp xiềng xích về phía trước, đưa cho Yến Phủ xem.

"Ta chỉ sợ sau khi cởi nó ra"

Y nhếch miệng cười nói: "Ta sẽ ngoài ý muốn dọa chết ngươi.