← Quay lại trang sách

Chương 2605 Hàng Tâm Viên, Định Ý Mã, Năng Ngộ Không (3) Ý

Tuy là tứ thành lâu đã hình thành, tuy hắn đã kết hợp thông suốt tinh lộ bí pháp và thất tinh thánh lâu bí pháp, hoàn thất tinh tứ lâu chưa từng có từ trước đến nay.

Nhưng hắn còn chưa chạm vào đạo đồ của chính mình.

Ngoại Lâu Cảnh có ba cấp độ quan trọng nhất.

Đó là tứ lâu viên mãn, thần thông ngoại lâu, đạo đồ ngoại lâu!

Tứ lâu viên mãn thì không cần phải nói, bên trong lộ ra tàng tinh chi hải, bên ngoài chiếu sáng tinh khung xa xôi.

Tinh khung thánh lâu từ một đến bốn, là bước nhảy vọt của tiểu cảnh, cũng là quá trình để tu hành giả neo định "vị trí" của chính bản thân mình.

Mà nếu như bàn về chiến lực, thì đạo đồ khẳng định không phải là một thần thông mạnh mẽ.

Nhưng từ cảnh giới mà nói, đạo đồ mới là căn bản của cảnh này, là sự tồn tại khác biệt giữa tu sĩ Ngoại Lâu tuyệt đỉnh và tu sĩ Ngoại Lâu phổ thông.

Thần thông tu sĩ có thể thăm dò và chạm đến sát lực đáng sợ nhất của cấp bậc Ngoại Lâu, nhưng người mà không thể nắm giữu được đạo đồ, thì không thể nào thành tựu được cảnh giới " đến bên ngoài tầng lầu lần đáng sợ nhất sát lực, nhưng không cách nào nắm giữ đạo đồ đích người, không thể nào thành tựu "Động triệt chân thực".

Các bậc hiền triết trước đây đã sớm mở đường rộng rãi, mở đường cho các đệ tử hậu bối bằng bốn chữ tín, chân, thiện, sát, để vạn người cùng đi trên con đường đó, làm gia tăng đáng kể khả năng thành tựu Thần Lâm. Cái gọi là "Đạo lý", dựa vào khí tráng, dựa vào tầm cao, dựa vào ngẩng đầu ưỡn ngực, xông thẳng về trước. Nhưng dù vậy, cũng nhất định phải là một ngời có thể học thuộc lòng kinh điển, có thể hiểu rõ được ý của các bậc hiện triết, thì mới có thể bắt được đạo lộ thông suốt cả một đời người. Trong cửa Phật, đó là "lấy tấm lòng từ bi". Trong nho giáo, lại là "nơi mà các ý nghĩa đều ở đó". Ngày nay, những tu sĩ có thể là một trong cả triệu người thành tựu thành công Thần Lâm, thì cũng là thành quả của sự khai phá của các bậc hiền triết.

Mà một người như Khương Vọng, đi con đường khó khăn nhất, truy tìm đạo đồ thuộc về chính bản thân mình.

Dĩ nhiên hắn cũng đã đọc đạo kinh, cũng đã học thuộc sách sử, cũng đã đọc một ít kinh điển của Nho gia, cũng lướt qua mấy lần điển tích của Binh gia. Lại còn cả ngày bị Khổ Giác dây dưa mài giũa, bị Tĩnh Lễ kêu tiểu sư đệ trước tiểu sư đệ sau, cũng khó mà không có chút ấn tượng nào với kinh điển Phật gia. Thậm chí còn có tước có danh trong một cường quốc trong thiên hạ...

Đương nhiên hắn biết những con đường kia.

Đương nhiên hắn cũng có khái niệm mơ hồ về con đường tương đối dễ dàng đi nhất.

Nhưng hắn lại lựa chọn con đường của chính mình. Nghiệm chứng bản thân, rèn giũa trái tim này.

Đó chính là con đường tự do nhất... nhưng cũng nguy hiểm nhất!

Đó là.. [Chân Ngã].

Thực ra Khương Vọng sớm đã có giác ngộ với đạo đồ của mình.

Hắn là một người biết là bản thân muốn đi con đường nào.

Nhưng hắn cũng biết rất rõ, con đường này có rất nhiều thứ không thể đo lường được.

Người tính bổn thiện, hay là nhân tính bổn ác?

Đây là triết lý dẫn đến cuộc tranh luận không ngừng nghỉ từ trước đến nay.

Khương Vọng không cho rằng mình có trí tuệ để thấu hiểu cuộc đời, và cũng chưa bao giờ dám đưa ra những lời đóng quan tài trước ý kiến của các bậc hiền triết. Nhưng từ kinh nghiệm sống hạn hẹp của mình...

Nhân sinh mà thần ma chung một thể, thiện ác cùng một cơ thể. Bản chất con người có lòng nhân ái, con người cũng có sựu đòi hỏi trong cuộc sống. Hắn sẽ không bao giờ ép buộc người khác làm theo ý mình, và hắn sẽ không coi con đường của mình là chân lý duy nhất.

Nhưng hắn tin rằng nếu hắn muốn theo đuổi sức mạnh của con người thật của chính mình, thì hắn phải tạo ra một nhà tù cho chính mình.

Người theo bản năng hướng tới ánh mặt trời, sạch sẻ, tốt đẹp.

Nhưng những thứ u ám, buông thả, sa đọa kia, có phải cũng là bản năng hay không?

Có linh hồn của cuộc sống, sinh ra mang theo tính của cả thần và ma.

Nhất niệm là thiện, nhất niệm là ác.

Thấy người đói lạnh, sinh lòng thương hại, muốn mặc áo, muốn nhường cơm, tất nhiên đó là chân ngã của mình.

Giận muốn rút kiếm, thèm cơm thèm áo, muốn nổi tiếng, muốn leo cao... Chẳng lẽ không phải là chân ngã của ta sao?

Đạo Pháp Nho Binh Dịch Mặc... bốn chữ đạo đồ của những tông phái do các bậc hiền triết lập ra là con đường hướng thiện, giáo hóa thiên hạ. Với quyền năng tối cao và đức hạnh tối thượng.

Mà Khương Vọng noi theo Bách gia tu sĩ, tựu mình cho mình lập ra bốn chữ.

Chính là tín, thành, nhân, võ.

Có chút là kiên trì của hắn, có chút là đức hạnh của hắn, có chút là đạo lộ của hắn, có chút là sự truy cầu của hắn.

Nhưng đồng thời... tất cả đều là sự trói buộc của hắn, là lồng giam của hắn, là "củ" của hắn. quy củ Tín, thành, nhân, võ, hắn dùng bốn đức tính này để giam cầm bản thân, không khoa trương mà dán chặt vào trái tim mình. Mục đích là để con đường không bị chệch hướng, và để bản thân không đi vào "đường rẽ"

Hắn đã sớm nhận ra con đường của mình mạnh mẽ như thế nào, nhưng đồng thời hắn cũng nhận thức được sự nguy hiểm, những điều chưa biết và sự không thể kiểm soát của nó.

Vậy tại sao hắn phải tiến từng bước một, tại sao hắn phải kiềm chế bản thân?

Chẳng lẽ hắn không thể nhất niệm thành ma hay sao?

Nếu chỉ vì mạnh mẽ, hắn đã có thể làm như vậy ngay từ trong Thượng Cổ Ma Quật dưới dãy núi Ngột Yểm Đô.

Đối mặt với vụ án năm xưa của Lôi quý phi, trước từng sự thật lạnh lùng, trong hơi thở chết chóc vô cùng ngột ngạt, hắn tự dặn lòng phải kiềm chế. Kiềm chế cơn nóng giận.

Đối mặt với thực quyền của Bắc Nha đô úy, đối mặt với cơ hội được bước lên đỉnh cao, hắn tự dặn mình phải kiềm chế, kiềm chế sự gấp gáp.

Khi một mình rời khỏi thành Bất Thục, hắn tự nói bản thân phải kiềm chế, kiềm chế sự hận thù.

Không phải hắn không thể tu hành nhanh hơn, tăng lực lượng nhanh hơn, và mau chóng đạt được thu hoạch hơn, nhưng hắn phải đi một con đường dài hơn.

Dĩ nhiên đời người có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng hắn vẫn luôn nhớ tới.

Hắn vẫn luôn nhớ tới Trong ngôi nhà trong ngõ Phi Mã ở thành Phong Lâm, hắn ôm Khương An An ngồi ở trên nóc nhà, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao.

"Muội có nhớ những vì sao ta từng kể với muội không? Cha của chúng ta ở đó, Tống di nương cũng đi tới nơi đó rồi"

"Vô cùng xa sao.

"Đúng vậy, vô cùng xa.

Nhưng mà muội muội Khương An An của ta.

Nhưng mà thiếu niên lang ôm muội muội kia.

Ngươi phải biết Ngôi sao chết đi, nhưng ánh sao vẫn còn ở trong màn đêm dài.

Vì vậy từng bước từng vết, vì vậy diêu đồ đến nay.

Khương Vọng đang đúc "nhà tù ma" cho chính mình, và thăm dò "Thần Lâm chi lộ" của chính bản thân.

Đối với người khác, Thần Lâm là "Ta Như Thần Lâm".

Mà đối với bản thân hắn, bên cạnh ý nghĩa này, càng là ở bản chất con người, sau khi hạn chế "ma tính", thì sẽ để lộ ra "thần tính". là "Thần Lâm" đó.

Trong tầm mắt của mọi người.

Dưới sự chiếu sáng của Tứ Đại Thánh Lâu và Thất Tinh Chi Lộ.

Khương Vọng lại một lần nữa phát sinh biến hóa.

Đôi mắt của hắn vô cùng sạch sẽ, ẩn chứa bên trong là chiến ý mãnh liệt không hề kiềm chế lại.

Dáng người của hắn cao ngất, thẳng tắp như muốn chống đỡ cả thiên địa.

Hắn trở nên càng chân thực, cũng càng tự ngã.

Đương nhiên bây giờ hắn vẫn ở cảnh giới của Ngoại Lâu cảnh, nhưng sự tự tin của hắn đã không thua kém gì Trọng Huyền Tuân nữa.

Xây tứ lâu để làm lồng giam.

Định tâm viên, hàng ý mã, năng ngộ không như vậy.

Noi gương các nhà hiền triết, truy tìm cảnh giới vô thượng "tùy tâm sở dục nhưng không vượt qua các quy tắc"

(1,"Ngôi sao chết đi, ánh sao vẫn còn ở đêm dài trong" - Tình Hà Dĩ Thậm - (liên quan tới tình yêu của ta)))