← Quay lại trang sách

Chương 2608 Tất Phương hàm nhật, thần thông bùng nổ (1)

Khương Vọng tự tin hắn có thể trụ được lâu hơn, ít nhất thì ở phương diện thần hồn, hắn có thể thấy Trọng Huyền Tuân cạn kiệt trước mình. Với tâm lý ưu thế như vậy, trong chém giết kịch liệt hơn, hắn lại càng bình tĩnh hơn, nắm chắc hơn!

Mà trên khóe miệng của Trọng Huyền Tuân trước sau vẫn có một nụ cười nhạt, giống như chẳng hề để ý đến mọi chuyện đang xảy ra.

Nhưng sau một trảm kích, y nắm chặt năm ngón tay, ánh trăng đang nắm trong tay tản mát.

Trong tay y xuất hiện một luồng ánh sáng nóng bỏng, hiện ra một vầng mặt trời chói mắt.

Nhật Luân thần thông, áp chế tất cả tà vật nhơ bẩn, càn quét mọi thứ ô trọc.

Đẩy lùi tà vật, thiêu đốt quỷ thần!

Y trước tiên biến chiêu, đổi từ Nguyệt Luân sang Nhật Luân!

Thật ra y có tự tin có thể va chạm với Khương Vọng đến tận sau cùng, ở phương diện thể phách, nhục thân y được thiên chùy bách luyện, tuyệt đối có thể trụ lại lâu hơn Khương Vọng. Y tuyệt đối tin tưởng Trạm Vọng của mình có thể trước một bước chém tan thiếu sót của Khương Vọng.

Nhưng loại chịu khổ để đợi chờ thắng lợi này...

Không khỏi thiếu đi sự tiêu sái! Thiếu đi sự lãng mạn!

Y biến chiêu không phải vì bất đắc dĩ, mà là một loại tự tin mình mạnh hơn Khương Vọng!

Khương Vọng kiên trì kéo dài, chờ đợi y biến chiêu, chờ đợi y phạm sai lầm, chờ đợi trong quá trình biến hóa tạo ra cơ hội.

Y liền muốn cho Khương Vọng biết rằng...

Không phải bất cứ cơ hội nào ngươi cũng có thể nắm được, có một số biến hóa, ngươi nắm không được.

Thứ ngươi chờ là một loại suy yếu, thứ ngươi nhẫn nhịn chịu đựng là một loại không xác định. Lòng của ngươi, đã thua!

Lực chưa diệt hết, đã diệt ý.

Mặc cho khóe miệng cười nhạt, ánh mắt của y vẫn lạnh lùng, đen nhánh, hiếu thắng!

Y giữ chặt Nhật Luân trong tay.

Bắp thịt hình giọt nước của y, có hình dáng rõ ràng. Không giống bắp thịt to lớn của Khôi Sơn, nhô lên cao cao.

Nhưng khi năm ngón tay y nắm chặt Nhật Luân, bên trong da thịt của y giống như từng đợt sóng dâng, sức mạnh nhục thân kinh khủng như thế, không thể nào hoàn toàn che lấp!

Tay cầm Nhật Luân, gia tăng Trọng Huyền.

Giông tố gào thét, đánh về phía trán Khương Vọng!

Y hình như có một loại cố chấp khó hiểu đối với trán của người khác.

Một kích kia nện xuống, không gian thế mà xuất hiện một loạt vết nứt giống như mạng nhện...

Khương Vọng đang ở trung tâm mạng nhện đó!

Không gian giữa Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng, giống như biến thành thực thể, biến thành một sự tồn tại có thể chạm tới.

Giống như một món đồ sứ đáng thương...

Nơi nào Nhật Luân đi qua, nơi đó lan tràn vết nứt!

Mà thần quang nóng bức Nhật Luân tỏa ra, thiêu đốt tứ hải, thiêu đốt bát hoang, khiến cho tà vật tránh xa.

Nhật Luân lúc này, so với Nhật Luân trên Quan Hà Đài, hình như không có khác biệt quá lớn nào.

Nhưng mà chỉ có người chân chính đối mặt với nó, mới có thể cảm nhận được uy nghiêm vô tận, và sự nóng bỏng tột cùng như mặt trời kia của nó.

Thiên sinh đạo mạch, Trảm Vọng cầm hoài.

Từ lúc còn rất nhỏ đã có thể tỏ thái độ đối với người do phái Thái Hư phái tới - "Đạo của chúng ta khác nhau"

Vào lúc đó đã có thể nhận ra đạo đồ của mình, chẳng trách khiến Dư Bắc Đẩu vừa thấy đã kinh. Nếu không phải Chu Thiên Cảnh nhất định phải dùng lịch duyệt để tạo thành, nếu không phải Thiên Địa Môn cần phải được mài dũa, để truy cầu Thiên Địa Cô Đảo càng rộng lớn hơn, nếu không phải theo đuổi cực hạn Thiên Phủ... Nếu không phải mỗi một bước y đều muốn đạt được sự hoàn mỹ nhất. Thì đối với Trọng Huyền Tuân y mà nói, mục tiêu mà rất nhiều tu sĩ thiên tài phấn đấu cả đời cũng chẳng là gì, thứ gọi là cách biệt thiên nhân, vượt qua chỉ là chuyện sớm tối!

Y muốn đi con đường của mình, không giống với sư tổ phái Thái Hư, cũng không giống với đạo của Huyết Hà chân quân.

Cho dù những người kia, cũng đã là cường giả tuyệt đỉnh hiện tại.

Một người từ nhỏ đã biết hạt giống tu hành đạo đồ, mỗi một bước đều nhắm thẳng đến gốc rễ... Vấn Tâm liên tục như thế, dùng thần thông Trọng Huyền trui luyện thể phách từ năm này sang tháng nọ, rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?

Thứ mà Khương Vọng cảm nhận được vào lúc này... chính là sự kinh khủng không gì sánh được,"lực" áp bách thuần túy, đây chính là đáp án!

Mọi tồn tại mang tính thật chất đều bị nghiền ép, vết rạn không gian chính là thứ tỏ rõ sức mạnh, mà Khương Vọng hắn cũng sắp trở thành một phần của vết rạn.

Khí áp kinh khủng nổ thành loạn lưu, không gian nứt vỡ rồi, Nhật Luân mới nện xuống.

Thế không thể cản!

Dưới tình huống bậc này, tay trái Khương Vọng hết Họa Đấu ấn, tỏa ra phía trước một luồng u quang. Luồng u quang kia cơ hồ ngay lập tức bị ép nổ! Căn bản không thể nào dung nạp loại sức mạnh ở mức độ này. Nhật Luân tiếp tục tiến về phía trước. Khương Vọng xoay chuyển thủ ấn, từ Họa Đấu hóa thành Tất Phương. Một ngọn lửa đỏ thẫm, với hắn là trung tâm, nổ ra xung quanh, sóng lửa vô biên dâng lên như thủy triều. Phía sau thanh sam bay bay chính là thần điểu một chân vỗ cánh bay lượn.

Thất Tinh lộ nơi chân trời như rồng bay, tứ lâu như có thần tàng. Ánh sao đầy trời rơi như mưa, chân ngã đạo đồ lực khiến Tất Phương thức tỉnh linh tính, ánh mắt nó chớp động, bỗng dưng tiến về trước mổ xuống một cái...

Một mổ này, có khí thế tung kiếm trước đó của Khương Vọng.

Nhưng lại chuẩn xác mổ về phía vầng mặt trời sáng chói kia.

Sức mạnh nhục thân kinh khủng của Trọng Huyền Tuân cộng thêm Trọng Huyền lực, đều tập trung vào trên Nhật Luân, trong nháy mắt va chạm, liền hầu như hủy diệt linh tướng của Tất Phương.

Cho dù Khương Vọng mặc kệ hao tổn thúc giục, dùng Càn Dương Chi Đồng gia trì Tất Phương ấn. Tam Muội Chân Hỏa giống như vô cùng vô tận, ủng hộ cho linh tướng Tất Phương vĩnh viễn không cạn kiệt.

Trong tầm nhìn của mọi người, Trọng Huyền Tuân tay cầm Nhật Luân, giống như thiên thần giáng trần. Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng đại phóng xích quang, tay niết pháp ấn, linh tướng Tất Phương cực lớn sau lưng cúi thấp xuống, dò xét mổ tới phía trước. Liệt diễm trên thân Tất Phương linh tướng ảm đạm sau đó lại bốc cháy, đó là thần thông lực đang điên cuồng bù đắp hao tổn. Liên tiếp năm lần như vậy, bỗng dưng tiến về phía trước! Mổ xuống Nhật Luân.

Đồng thời biển lửa vô biên cuộn nhào, trong khoảnh khắc liền nuốt trọn bộ bạch y kia!