Chương 2623 Ta cũng tham sống (3)
Vẻ mặt Mân vương Ngu Lễ Dương liền nghiêm túc rồi.
Cho dù Tự Kiêu thả hồn lên mây, cũng nhất thời mở to hai mắt.
Từ xưa đến nay, thứ mọi người muốn tranh giành, cũng chỉ là hai chữ danh lợi.
Thứ gọi là "Thiên hạ rộn ràng, đều là vì kiếm lợi; thiên hạ nhốn nháo, đều là để kiếm lợi"
Mà sống trên đời, ai lại không vất vả vì thanh danh? Ai lại không muốn lưu danh sử sách?
Có người mua danh trục lợi, có người cầu quân xin danh.
Duy chỉ có Hề Mạnh Phủ này, ở lúc không hề có lợi, ở lúc thanh danh thối nát khó thể rửa sạch, chỉ vì thống nhất ý chí triều thần Hạ quốc, mà biến bản thân thành một đống bùn nhão, khiến cho mọi người cùng nhau giẫm đạp, không mảy may thương xót chính mình.
Ông ta không phải là người không có thân phận, ông ta là quốc sư Đại Hạ. Phấn đấu cả đời, mới được trở thành một trong số những người tôn quý nhất Hạ quốc. Hôm nay lại vì quốc gia mà làm vậy.
Thật là khiến người khác cảm phục!
Bỗng nhiên có tiếng châu ngọc va chạm.
Đinh đang.
Phía sau ngự tòa, bức rèm che kia được vén lên...
Hạ Thái hậu đẩy rèm che bước ra Trong suốt ba mươi hai năm qua, lần đầu tiên đẩy ra tấm rèm che này, cứ đứng thẳng đoan trang trước văn võ bá quan cả triều như vậy.
Đây là một nữ nhân như thế nào đây?
Bàn tay tự vén rèm che của bà ta, rõ ràng nhỏ nhắn xinh đẹp mềm mại, lại có một loại sức mạnh điều khiển giang sơn. Trắng xanh như ngọc quý, một tay che trời.
Vén lên rèm che, hiện ra thế giới của bà ta.
Bà ta giống như vừa bước ra từ một câu chuyện xưa rất dài, thong dong như thế, mở ra bức họa cuộc đời của bà ta.
Bà ta không còn trẻ, bên khóe mắt hằn đường chân chim, là dấu vết năm tháng lắng đọng.
Nhưng ngươi vẫn có thể cảm nhận rõ vẻ xinh đẹp lúc còn trẻ của bà ta.
Lông mày như lá non, mắt như thu ngân.
Người như ngọc, dáng vẻ ung dung.
Nhưng mà điểm có mị lực của bà ta lại vượt qua cả dung mạo xinh đẹp. Là một loại khí chất khiến lòng người an tĩnh khó có thể nói nên lời.
"Mẫu hậu. Hạ thiên tử gọi, liền muốn đứng dậy khỏi long ỷ.
Nhưng Hạ thái hậu lại trước một bước, đặt tay lên bả vai hắn ta, nhẹ nhàng bảo hắn ta ngồi xuống.
"Thiên Từ không cần nhường ghế cho ai gia, ai gia đang là chỗ dựa cho Thiên Tử"
Hạ thái hậu vén rèm đi ra, có ý nghĩ rất phi phàm. Vốn là "thính chính", lúc này lại là "thị chính".
Hạ thiên tử đứng dậy nhường chỗ, chính là nhường lại quyền lực quốc gia, hiến dâng uy quyền.
Nhưng bà ta cự tuyệt.
Bà ta không muốn tự mình cầm quyền, mà đứng ra chỉ là để chống đỡ mưa gió.
Tay bà ta nhẹ ấn trên ghế ngự, giống như thật sự thay Hạ thiên tử, thay cho đứa con còn sót lại của bà ta và tiên đế này, ổn định lại giang sơn đang bấp bênh này.
Nàng ta tiến về trước một nước, giống như đang đạp lên vạn dặm sơn hà Hạ quốc, bước đi trên long mạch ngàn dặm.
Tất cả mọi người nhìn bà ta, nhìn nữ nhân từng cứu vãn xã tắc Hạ quốc, lại một tay chống đỡ Hạ quốc đến hiện tại này.
"Quốc sư nói mình tham sống sợ chết... Ai gia sao lại không như thế?"
Bà ta dùng một câu như vậy, làm lời mở đầu sau khi vén rèm của mình.
Ánh mắt bà ta chuyển động, nhìn về phía mỗi một người: "Năm đó đứng ở tường thành, đối mặt với quân tiên phong của Tề thiên tử, nhìn lá Tử Cực Thái Hoàng Kỳ kia, giống như màn trời phủ xuống... Ai gia sợ đến mức hầu như không thở nổi!
Lòng bàn tay ai gia đều là mồ hôi lạnh, tim vẫn luôn đánh thình thịch!
Ai gia quá sợ chết, quá sợ sẽ chết đi như vậy, quá sợ chết lúc Quý thành bị phá. Sợ thi thể vắt vẻo nơi tường thành sụp đổ, trên bầu trời mưa máu tung bay, đi khắp nhân gian là cô hồn.
Ai gia sợ... Sợ sau khi chết thế gian sẽ không còn người Hạ quốc, sợ trăm năm sau không còn nghe thấy Hạ nữa!"
"Chư vị khanh gia!"
Bà ta tình chân ý thiết nhìn sang.
"Hạ quốc không phải là Hạ quốc của một mình ai gia"
"Hạ quốc cũng không phải chỉ là ta ngươi, không chỉ là Hạ quốc của chúng ta.
"Đời tổ tông, đời cha của chúng ta... Bạn bè người thân, thầy trò, đồng học, láng giềng của chúng ta... Toàn bộ những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta, đều có chung một cái tên này"
"Lúc này nó đang bị người xóa đi!"
"Điều này chẳng lẽ không đáng sợ sao?"
Bà ta hỏi: "Điều này chẳng lẽ không khiến người sợ hãi sao?!" "Long tướng quân nói, Trấn Quốc nguyện chế vì nước. Quốc sư nói, cũng nguyện chết vì nước. Nhưng ai gia không hi vọng các ngươi chết vì nước, ai gia hi vọng các ngươi phải sống. Ai gia hi vọng các ngươi mang theo ký ức về Hạ quốc, sống thật tốt.
"Đến lúc đó nếu như không thể làm gì, chư khanh liền tự mình đi thôi. Thiên hạ rộng lớn, luôn luôn có chỗ dung thân"
"Nhưng mà trước đó, xin đừng để người khác dễ dàng xóa đi chữ 'Hạ này"
"Bởi vì nó không chỉ thuộc về ta hay ngươi. Không chỉ thuộc về tổ tông cha anh của chúng ta mà còn thuộc về con cháu của chúng ta! Sao chúng ta có thể khiến cho cái tên vốn hẳn phải là của bọn họ, bị mất trên tay chúng ta?"
Bà ta đứng trên đan bệ, trước long ỷ, cúi người thật sâu với mọi người.
Lúc này ngay cả Vũ vương Tự Kiêu và Mân vương Ngu Lễ Dương cũng đứng dậy đáp lễ.
Phía dưới đan bệ, đủ loại quan lại đều quỳ xuống.
Mà Hạ thái hậu vẫn khom người chưa đứng thẳng lại, khẩn thiết nói: "Chư khanh! Xin nhất định phải trân trọng mạng sống của mình, cũng xin hãy nỗ lực hết mình vì chữ 'Hạ này, ít nhất là khi không nguy hiểm đến tính mạng!"
Ngày đó, cả triều văn võ Đạ Hạ, đều cắt tay trái, dùng máu để thề.
Thế phá Tề tặc!
Cho nên do Vũ vương Tự Kiêu làm chủ soái, Long Tiều là phó soái, Mân vương Ngu Lễ Dương đi theo dẫn quân, dẫn theo toàn bộ hai mươi vạn người Thần Vũ quân, Trấn Quốc quân, trăm vạn phủ binh toàn quốc.
Tướng quốc Liễu Hi Di, quốc sư Hề Mạnh Phủ, Nghiễm Bình hầu Ly Phục, Tuyên Bình hầu Phàn Ngao, An Quốc hầu Cận Lăng, Dương Lăng hầu Tiết Xương... Đều tham gia quân đội! Trong đó Phụng quốc công Chu Anh tự dẫn theo vạn gia binh Chu thị, tự mình xuất chinh.
Gia chủ Xúc gia Xúc Nhượng dẫn theo vạn gia binh Xúc thị. Lão tổ Xúc gia Xúc Công Dị đi theo trấn quân.
Gia chủ Thái gia Thái Húc nói: "Thái thị đã có chân nhân chết, thiên địa dùng mưa máu để chia buồn, kẻ sống sao có thể khiến người chết buồn bã?"
Cho nên thanh niên trai tráng toàn tộc, một vạn ba ngàn gia binh Thái thị đều ra tiền tuyến Trong lúc nhất thời, trên dưới Hạ quốc đều tham chiến!