← Quay lại trang sách

Chương 2625 Sóng người như biển (2)

Nói đến chuyện chính sự, Nguyễn Tù thật ra cũng nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói: "Ba canh giờ trước cũng đã hủy đi đường đưa tin chính của Hạ quốc, trước trưa mai, có thể hoàn toàn phong tỏa con đường đưa tin siêu phàm trong biên giới"

Tất nhiên ở các phủ Hạ quốc có các pháp trận đưa tin, có một điểm đặc biệt, tồn tại ở mặt siêu phàm. Để triều đình Hạ quốc thống trị các nơi. Nó có thể đưa tin đến các nơi, nhất định phải có đầy đủ tính đặc biệt và tính không thể phục chế, trong lúc quán thông bí ẩn thời không, quán triệt ý chí thuộc về triều đình Hạ quốc, sẽ không bị ý chí bên ngoài xâm nhập, tuyệt đối an toàn để đưa tin. Thứ gọi là đường đưa tin chính của Hạ quốc, chính là cái này.

Hoặc dùng thanh văn, hoặc dùng nguyên lực, hoặc trút ào Ngũ Hành, hoặc là không gian... Tóm lại được tạo thành từ những thứ phức tạp. Ví dụ như đường đưa tin chính trong biên giới Đại Tề, chính là dùng tinh lực làm căn cứ xây dựng, do Nguyễn Tù chịu trách nhiệm duy trì.

Bất kỳ đường đưa tin chính bên trong biên giới quốc gia nào, về bản chất thông tin, tất nhiên đều là cơ mật tối cao của mỗi quốc gia.

Phải tìm được nó, cũng không hề dễ. Muốn bắt được nó, lại càng là một trận chiến cực kỳ phức tạp.

Nhưng đại quân đội bên còn chưa va chạm, phía Tề cũng đã dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Tù, trước một bước hủy đi con đường đưa tin chính trong biên giới Hạ quốc – thật ra mà nói, đây cũng không phải là một chuyện thần kỳ lắm, lúc chiến tranh thật sự bắt đầu, quốc lực đè xuống, quân thế xoắn chặt, ngăn cản truyền tin chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Điểm xuất sắc chính là ở thời gian...

Nguyễn Tù hoàn thành quá nhanh rồi!

Ý nghĩa của chuyện này chính là hoàn cảnh xấu khi Tề quân truyền tin tác chiến trên sân khách, trước trưa mai liền có thể bị xóa sạch.

Đối với toàn bộ cuộc chiến đều tương đối có ý nghĩa!

Trong một trận chiến chân chính, truyền tin trên chiến trường có tầm quan trọng không thể nghi ngờ.

Đôi bên tận lực truyền tin, đơn giản chỉ vì một điểm – trong lúc tạo nên đường đưa tin của mình, đồng thời cắt đứt đường đưa tin của kẻ địch.

Trong đó, thứ dễ dàng bị ngăn cản nhất chính là truyền âm ở khoảng cách xa.

Tiếp theo chính là những loại đồ vật giống như Tâm Tiên.

Những loại tồn tại có cấp bậc như Thái Hư Huyễn Cảnh này, trước khi đôi bên chuẩn bị chiến tranh đã bị ngăn cách trước rồi.

Từ thanh âm, đến đạo thuật, đến linh thức, lại mở rộng đến toàn bộ phương thức truyền tin siêu phàm, căn bản cũng không thể duy trì trong đại chiến hai nước.

Cho nên vì sao trong chiến tranh chân chính, hộp truyền âm ngàn dặm, bí pháp truyền âm ở khoảng cách xa, đều vô dụng. Truyền tin vẫn phải dùng đến phương thức nguyên thủy nhất, là dựa vào người cưỡi ngựa đưa đi.

Tự bản thân con người, mới là tồn tại có thể tin tưởng nhất.

Trong lúc chiến tranh lại càng là như thế.

Đối với Tề mà nói, tạo nên đường đưa tin, chủ yếu dựa vào những... khoái mã kỳ tốt đang đi quanh Nhung Trùng lúc này.

Thứ họ cưỡi chính là những đạp phong yêu mã mà ngự thú phường đào tạo, trong lúc đào tạo vứt bỏ mọi thứ khác, chỉ tập trung vào tốc độ. Chạy đi có thể sánh được với tu sĩ Nội Phủ toàn lực bay nhanh, tốc độ cao nhất có thể theo kịp tu sĩ Ngoại Lâu!

Trên người kỳ tốt mặc quần bó áo nhẹ, lưng đeo lệnh kỳ ba sào, eo thắt một lá cờ nhỏ, người người đều mang theo một áo choàng đỏ, thúc ngựa chạy đi như một áng mây đỏ.

Đưa tin trong quân, là ở lệnh, ở kỳ, ở ấn, ở trống.

Những kỳ tốt này, đều là những tu sĩ Đằng Long cảnh đã phá Thiên Địa môn. Đội kỳ quân này, có thể nói là di chuyển khắp đại quân phạt Hạ, quán triệt ý định chủ soái, gắn kết trăm vạn đại quân vận chuyển.

"Hiệu suất của giám chính quả thật khiến cho ta kinh ngạc. Tào Giai cười, phía sau hắn ta cũng có một cửa sổ, học dáng vẻ Nguyễn Tù, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ nghe Nguyễn Tù phía sau nhạt tiếng nói: "Tuân theo mệnh trời, tất nhiên mọi việc đều thuận lợi.

Mà nơi tầm mắt y nhìn đến, chính là bên dưới Nhung Trùng, sóng người như biển...

Mỗi một binh lính tạo nên biển người, ở trong mắt cường giả, nét mặt của họ đều rất rõ ràng.

Ngu Lễ Dương ngồi ở chỗ cao nhất thành lâu, lẳng lặng nhìn những binh lính thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí kia, trong lòng bỗng nhiên nghĩ... không biết sau trận chiến này, còn có thể gặp lại mấy người đây?

Tâm tư đau buồn này thật sự không nên có, đối với một vị cường giả Diễn Đạo mà nói, lại càng hiếm thấy.

Nhưng nơi tầm mắt nhìn đến, dù sao cũng là những người đang sống sờ sờ.

Ai cũng có cha mẹ người thân, yêu hận tình cừu, một đời duy nhất.

Binh lính sống sờ sờ như những con kiến, chi chít bò lên bò xuống, đang bận rộn xây dựng công sự.

Lục bộ hành chính của Đại Hạ bao gồm Lại Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ, Binh Bộ, Hình Bộ, Công Bộ. Bên trên nó là Nhị vương Trụ Quốc, thái hậu điều hành.

Quốc tướng Liễu Hi Di kiêm chưởng Lại Bộ, quốc sư Hề Mạnh Phủ kiêm chưởng Lễ Bộ.

Về phần Công Bộ, trước đây là căn cơ của Thái thị.

Chuyên dùng tu sĩ thổ hành đạo thuật tập trung, trong lúc thống nhất điều hành thuật pháp, phân rãnh điền khe, lũy đất tích tường.

Một nhóm trận sư công bộ đang mặc áo bào trắng, cẩn thận khắc họa trận văn, muốn trước khi quân tiên phong Tề quốc đến, nhanh chóng kiến thiết đại trận phòng hộ. Đương nhiên, những trận sư này phần lớn đều xuất thân từ Thái thị.

Người trẻ tuổi tên Thái Dần kia, cũng đang ở trong đó, vả lại hiệu suất rất cao, rất nỗ lực. Không hề thấy bất kì sự khinh mạn nào của quý công tử.

Mỗi người đều rất cố gắng.

Nơi này là thành Đồng Ương, thuộc phủ Tường Hữu.

Phía Đông Bắc chính là biên phủ Phụng Tiết.

Có liên tiếp quân binh không ngừng đi qua, tiến thẳng về phủ Phụng Tiết.

Nhưng mà Ngu Lễ Dương hiểu rất rõ, phủ Phụng Tiết không thể thủ được...

Quan ải quan trọng nhất của phủ Phụng Tiết chính là Kiếm Phong Sơn.

Ngoại trừ nó, đều là bất bằng.

Nhưng mà Kiếm Phong Sơn cũng đã sớm bị hủy, toàn bộ hệ thống phòng ngự đều bị Khương Mộng Hùng hủy diệt, từ năm ngoái đến nay, công bộ tiêu hai số lượng tài nguyên rất lớn, vẫn luôn nỗ lực tu bổ... Nhưng không có thời gian mười năm, thì không thể khôi phục lại như cũ.

Vứt bỏ phủ Phụng Tiết, quyết định thủ phủ Phụng Hữu, là do ông ta và Tự Kiêu cùng quyết định. Nhưng phủ Phụng Tiết không thể dễ dàng vứt bỏ như vậy, ít nhất cũng phải tranh thủ được một chút thời gian để phủ Tường Hữu xây dựng hệ thống phòng ngự, cho nên vẫn có nhiều quân lính tiến về phủ Phụng Tiết như vậy.

Nhiệm vụ của bọn họ không phải là đẩy lùi Tề quân, cũng không thể nào làm được, mà là phải khiến phủ Phụng Tiết trở thành một vũng bùn, dùng máu thịt thân thể, làm chậm lại mũi nhọn.

"Mân vương đang nhìn gì vậy?" Bỗng có một giọng nói, vang lên bên tai.