← Quay lại trang sách

Chương 2629 Chinh Kỳ chỉ Hạ (1)

Phía sau Vạn Yêu Chi Môn, Sương Phong Cốc.

Nơi đây hàng năm bị gió cực lạnh chiếm cứ, tu sĩ bình thường nếu chạm vào sẽ chết ngay lập tức, thân thể và thần hồn đều bị đông cứng...

Chỉ có tháng 11 hàng năm, thời điểm hiện thế sương gió phủ đầy mặt đất, thì gió cực lạnh nơi đây mới có thể tản ra trong một thời gian ngắn, lộ ra lối đi quá cảnh.

Mà trong tháng này, nhân tộc và yêu tốc sẽ tập trung triển khai chém giết xung quanh thông đạo này, thường còn dữ dội hơn cả sương gió.

Tháng 11 ở Sương Phong Cốc, thường thấy hai màu đỏ và trắng.

Ngoài miệng cốc, có một người đứng hiên ngang, đang nghiêng tai nghe những người bên cạnh nói gì đó, thỉnh thoảng gật đầu: "Ừ","Được","Như vậy Người này mặc bào trắng cầm thương bạc, mày thanh mắt sáng, quả là phong thái vô song, là Kế Chiêu Nam của Đại Tề.

Sương Phong Cốc không phải là khu vực thuộc về riêng một phương nào, mỗi lần nó mở ra, thế lực khắp nơi đều có thể phái người tới đây, tranh đoạt tài nguyên nơi này với yêu tộc. Bất kể ở bên ngoài có mâu thuẫn gì, ít nhất khi ở phía sau Vạn Yêu Chi Môn, cùng kháng yêu tộc mới là đại nghĩa nhân tộc.

Những người đứng trước Kế Chiêu Nam, giống như nhìn thấy hy vọng thuyết phục thành công, nói vô cùng hứng khởi, rất có khí thế mạnh mẽ chỉ trích.

Kế Chiêu Nam nghe một hồi, đột nhiên nhấc tay một cái, thanh thương nổi danh thiên hạ đã như tuyết luyện ngang trời, đâm vào cổ người nọ, xuyên qua sau ót!

Sức sống và âm thanh cùng nhau biến mất, người kia rơi xuống tuyết trắng ở Sương Phong Cốc.

Chuyện xảy ra vô cùng đơn giản.

Sau một trận đại chiến, yêu tộc tạm thời lui đi, bọn Kế Chiêu Nam chiếm giữ khe núi này.

Người này đột nhiên tiến lại đây, dùng danh nghĩa chiến hữu, hàn huyên mấy câu. Hàn huyên, rồi lại hàn huyên, liền giống như vô tình nhắc tới một số chuyện. Đơn giản chính là "Được cá quyên nơm", quân thần kiêng kị nhau, nói gì mà Quân Thần đang lâm nguy...

Kế Chiêu Nam không chờ hắn ta nói xong.

sau Vạn Yêu Chi Môn, giết người là việc tối kỵ, nhưng mà có thể chém giết ở Sương Phong Cốc, quả thật không có quá nhiều kẻ ngu ngốc.

Ai nấy đều thấy được người nọ mới xảy ra chuyện gì.

Chủ động đem vướng mắc ở bên ngoài dẫn đến phía sau Vạn Yêu Chi Môn, nói mấy lời khích bác đó... Kế Chiêu Nam nghe được thì nghe, không nghe được giết chết kẻ đó, cũng chẳng ai có thể trách móc.

Mọi người nhìn chăm chú, có mấy ai thật sự không phân rõ phải trái chứ?

Phân không rõ, phần lớn là trong lòng có định kiến, là không muốn phân rõ.

"Ngươi sao lại ra tay độc ác như vậy?"

Trên tảng đá lớn đối diện, có một nam tử mặc áo bào đen đeo kiếm đang đứng, khí chất vốn lạnh lùng tàn khốc, lúc này lại hơi có ý cười: "Người này nói rất có đạo lý, quả thật là suy nghĩ cho sư đồ ngươi đó!"

Thế mà lại là thiên kiêu Thần Lâm của Cảnh quốc Thuần Vu Quy.

Lúc ở bên ngoài thì đánh đánh giết giết, ấn kiếm cùng dùng. Đến khi vào Vạn Yêu Chi Môn, lại có thể ôn hòa nhã nhặn hàn huyên với nhau mấy câu, thậm chí còn sóng vai giết yêu.

Đây chính là thế giới phía sau Vạn Yêu Chi Môn.

Một thế giới tàn khốc hơn, nhưng lại càng thuần túy hơn.

"Binh giả, quỷ đạo, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Có thể truyền lời đó đến đây, cũng coi như người Hạ quốc có chút bản lĩnh"

Kế Chiêu Nam bĩu môi: "Chỉ là có phải ngu quá không? Những lời này truyền đến ta có ích lợi gì? Cho dù ta bị thuyết phục, chẳng lẽ ta không sợ chết sao?"

Thuần Vu Quy cười lớn lên.

Ngừng cười mới nói: "Thật ra cũng không cần sợ chết như vậy, cửa lớn Cảnh quốc ta luôn luôn rộng mở với Kế Chiêu Nam ngươi, xem ai có thể giết ngươi?"

Kế Chiêu Nam giống như cũng cảm thấy hứng thú suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Năm ngoái các ngươi chết mất một thiên kiêu Nội Phủ cảnh, thế là sao?"

Thuần Vu Quy nhún vai: "Đời người khó tránh khỏi sự cố ngoài ý muốn"

Kế Chiêu Nam nói: "Vậy thì ngoài ý muốn của các ngươi cũng quá nhiều rồi!"

"Như nhau như nhau" Thuần Vu Quy nói.

"Haizz, ngoài ý muốn!" Kế Chiêu Nam thở dài một hơi.

Thuần Vu Quy nhẹ nhàng đạp đạp đá dưới chân, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói thật với ta. Triệu Huyền Dương có phải bị người Tề các ngươi giết hay không?"

Hắn ta nhìn Kế Chiêu Nam, nhấn mạnh nói: "Nhân tộc không lừa gạt nhân tộc"

"Đúng vậy" Kế Chiêu Nam không chút do dự gật đầu.

Thậm chí hăng hái bừng bừng kể lại quá trình: "Vốn là người Tề hiếu khách, nhiệt tình, Khương Vọng cho Triệu Huyền Dương thể diện, mới đi với y mấy ngày. Không ngờ tiểu tử Triệu Huyền Dương kia được đằng chân còn lân đằng đầu, lại muốn đem Khương Vọng đến Ngọc Kinh Sơn. Khương Vọng nói, ngươi hiện tại buông tay, ta tạm tha cho cái mạng chó của ngươi. Triệu Huyền Dương trong cơn giận dữ, ra tay, sử dụng một chiêu diệt kiếm tuyệt thiên địa, cả núi cũng bị san bằng. Thiên kiêu Tề quốc ta há có thể là người tốt tính? Một chiêu Kiếm Tiên Nhân – chậc chậc, chém cho y ngay cả chút cặn cũng chẳng còn!"

Thuần Vu Quy cười lạnh một tiếng: "Đừng có chém gió nữa. Hắn ngay cả Trọng Huyền Tuân còn chẳng đánh lại, mà có thể cầm đầu giết Triệu Huyền Dương?"

"Đánh không thắng được Trọng Huyền Tuân, với việc hắn có thể giết Triệu Huyền Dương hay không, có liên quan mật thiết gì với nhau sao?" Kế Chiêu Nam nói: "Thực lực chân chính của người Tề ta, phải thể hiện khi đối diện với sinh tử!"

Thuần Vu Quy lạnh nhạt nói: "Đợi lát nữa Thạch Tê yêu vương đến đây, ta cũng muốn ngươi để cho ta nhìn thấy một chút"

Kế Chiêu Nam lặng lẽ cười một tiếng: "Nếu là để báo thù cho ngươi, thì ta biết rồi.

Một đám người Tề Cảnh xung quanh, ai nấy đều tự mình trầm mặc, nghiêm túc.

Những người nước khác, thì trên mặt đều là vẻ đang xem kịch vui, vô cùng cao hứng thưởng thức màn đấu võ mồm của bọn họ.

Thuần Vu Quy chẳng muốn nói nữa.

Nhưng Kế Chiêu Nam lại nói: "Ngươi vừa mới nói gì? Khương Vọng đánh không lại Trọng Huyền Tuân? Nội Phủ đánh không lại Ngoại Lâu, không phải rất bình thường sao, thế mà ngươi cũng nói?"

"Ngươi đã bao lâu không rời khỏi Vạn Yêu Chi Môn rồi?" Thuần Vu Quy nói: "Khương Vọng tử lâu viên mãn, Trọng Huyền Tuần đã Thần Lâm!"

"Hậu sinh khả úy!" Kế Chiêu Nam thở dài nói một câu, lại nói: "Ngươi sao lại quan tâm đến người Tề quốc chúng ta như vậy? Là vì Cảnh quốc các ngươi đã rễ cành mục nát, không có ai đáng quan tâm nữa sao?"

Đối với việc Kế Chiêu Nam đấu võ mồm đồng thời thử dò xét, Thuần Vu Quy chỉ cười nói: "Ta chỉ biết rằng cái danh hiệu đệ nhất nhân dưới ba mươi tuổi ở Tề quốc của ngươi, sắp không giữ được nữa. Cái gì Vô Song giáp, Thiều Hoa thương, đúng là cười chết người ta. Người ta đoạt tận phong hoa đồng bối, hiện tại cùng cảnh với ngươi, ngươi cái gì hoa đều bị cướp hết!"

Kế Chiêu Nam cũng cười: "Mặc dù cách thức khích tướng của ngươi rất ngu xuẩn, rất xấu xí. Nhưng mà ta cũng phải thừa nhận với ngươi, ta bị khích tướng rồi. Chờ đi, ta trở về sẽ dạy dỗ y Nhưng mà tiếng cười này vừa dứt, y liền kích khởi đạo nguyên, xách thương trực tiếp nhảy khỏi khe núi.

Thuần Vu Quy cũng không chậm chút nào, nhanh chóng cùng đi, trường kiếm nắm trong tay.

Ò- Ò- Ò- Âm thanh như tiếng sừng trâu, yêu tộc đã đến gần!